Edit: ShiibaReiki
“Cậu cũng nhanh quá đi?!”
Kỳ Diệp nghe thấy giọng nói đặc biệt từ phía sau, vừa nghiêng đầu đã gặp Ngôn Trừng Hoằng cầm ba chai nước đứng phía sau.
“Đi thôi.”
Ngôn Trừng Hoằng kẹp hai chai nước dưới nách, một tay mở nắp đưa tới trước mặt Kỳ Diệp.
“…Cảm ơn.” Kỳ Diệp ngẩng đầu ngắm Ngôn Trừng Hoằng một chút, cầm lấy chai nước.
Các nhân viên đi đằng trước, Ngôn Trừng Hoằng đi bên trái của Kỳ Diệp, tay phải khoác lên eo cậu, tay trái hơi đỡ cánh tay của Kỳ Diệp để cậu có thể tựa nhẹ vào mình.
Hai người đi được một đoạn mà không trò chuyện, bầu không khí có hơi quái quái.
“Để tôi gọi cho hai người họ.”
“…!Ừm.”
“Họ rất lo lắng.”
“…”
Ngôn Trừng Hoằng quay đầu nhìn người bên cạnh, mặt mũi hơi tái nhợt lại thêm vẻ ảm đạm.
Ngôn Trừng Hoằng bất giác nắm chặt tay đặt bên eo, thoáng tựa đầu về phía người bên phải.
“Em* muốn nói gì, tôi có thể nghe em nói.”
(*): xin phép đổi xưng hô tôi – em tại đây ạaaaa
“…!Không có gì.”
“Ừm.”
Ngôn Trừng Hoằng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ để cậu nhích gần vào lòng mình một chút.
Cứ như vậy, lặng im mà đi, cuối cùng cũng tới phòng y tế.
An Kinh Giới và Đồng Tu đợi trước cửa ra vào thấy hai người trở về, bỏ đi vẻ lo lắng trên mặt, tươi tỉnh mỉm cười trở lại.
“Kỳ Diệp! Cậu không sao chứ? Lo cho cậu chết đi được, nghe nói còn bị té xỉu hả?” Đồng Tu xông thẳng tới, vòng lấy cánh tay của Kỳ Diệp.
“Tớ không sao hết á! Tại nóng quá thôi, bọn họ chuyện bé xé ra to đó mà…” Kỳ Diệp cười khổ.
“Tiểu Diệp!” An Kinh Giới đứng sau lưng Đồng Tu, lên tiếng gọi Kỳ Diệp.
Kỳ Diệp quay về phía An Kinh Giới nhưng ánh mắt lại tận lực hướng về chỗ khác.
Đương nhiên An Kinh Giới cảm nhận được thái độ lạ thường này, biến chuyển qua lại khiến ngực An Kinh Giới hơi hơi nhói.
“Tiểu Diệp…!Em xin lỗi…!Em…”
“Không phải lỗi của em, không phải nói xin lỗi.” Kỳ Diệp thấp giọng trả lời.
“Tại em!” An Kinh Giới đột nhiên kích động, “Tại em dẫn anh tới đó nhưng lại không để ý tình trạng cơ thể của anh, để anh rời đi một mình—”
“Được rồi!” Kỳ Diệp cao giọng quát dừng An Kinh Giới còn chưa nói xong.
“Thật sự không liên quan đến em…” Thái độ của Kỳ Diệp dần dần dịu xuống, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng tự trách mình.” Nói xong rồi vào phòng y tế.
“Kỳ Diệp chờ chút!” Đồng Tu chạy vào theo Kỳ Diệp, để lại hai tên đàn ông cao lớn đứng bên ngoài.
An Kinh Giới mím chặt môi, ngồi xuống ghế dài, khuỷu tay chống lên đầu gối, vùi mặt vào lòng bàn tay đang dần dần lạnh lẽo.
Ngôn Trừng Hoằng thấy hành động liên tiếp của An Kinh Giới, sau đó đi tới dưới tàng cây, châm một điếu thuốc hút.
Mùi thuốc lá lan tỏa giữa hai người, đêm tối tĩnh lặng, quấn chặt vào đáy lòng.
Trên đường trở về, trừ Đồng Tu lâu lâu hay đặt câu hỏi thì trên cơ bản không ai nói chuyện.
Sau khi đưa Đồng Tu về nhà, ba người cùng lái về khu chung cư.
“Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm chút.” Ngôn Trừng Hoằng đứng ngay cửa, tiếng tạm biệt vang vọng cả hành lang.
“Ngủ ngon, Ngôn tiên sinh, hôm nay anh đã vất vả lái xe rồi, cảm ơn.” Kỳ Diệp hơi cúi mình chào, An Kinh Giới đứng sau lưng cũng cảm ơn theo.
Ba người đều trở về nhà riêng của mình, bất kể hôm nay đã trôi qua như thế nào, vẫn luôn có loại cảm giác trút bỏ xuống và gột rửa tâm hồn.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Kỳ Diệp đóng cửa phòng, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi không chịu nổi như rút sạch hết sức lực, khiến cậu dựa vào cửa phòng trượt xuống dưới đất.
Hai chân như nặng ngàn cân làm cậu không bước nổi dù chỉ một bước, chỉ sợ sự mâu thuẫn trong lòng cậu cũng trì trệ không đi.
Kỳ Diệp khom gối, vùi mặt sâu vào giữa hai chân, cả tối nay như một giấc mộng, mà ai lại chẳng muốn thoát khỏi giấc mộng?.