Chương 118
Sao mọi chuyện lại trở nên rối thế này? Rốt cuộc anh Quân yêu Bon hay là yêu tôi?
Tôi cố gắng xác nhận lại sự thật:
“Hôm đó anh ấy say, đã nhận là thích anh.”
“Cô ngu lắm, người ta nói thể để tiếp tục được là bạn với cô thôi.”
“Thế những tin nhắn giữa anh với anh Quân thì sao?”
“Chẳng có gì cả, tôi yêu Toàn, Quân yêu cô, chúng tôi làm thế để cả hai cùng được lợi thôi. Nói cho cô một bí mật, trong chuyện này còn có thêm một người nữa. Tôi thật ra chẳng cần làm gì, nằm há miệng chờ sung thôi. Nhưng mọi việc lại nằm ngoài tầm dự đoán của tôi, buộc tôi phải tự ra tay. Ấy thế mà 100 tỉ cô cũng không cần.”
Có quá nhiều bí mật mà tôi chưa biết. Tôi cười nhẹ:
“Haha, tôi chỉ cần Toàn thôi, tiền không phải là quan trọng nhất. Chúng tôi đã đánh mất nhau một lần, tôi sẽ không để bất kì ai chia cắt chúng tôi một lần nữa, kể cả anh.”
Trần Đức Bon gật gật đầu:
“Vậy là tôi an tâm rồi. Cô không vì tiền mà bỏ Toàn, tôi có thể an tâm giao toàn cho cô rồi. Từ giờ tôi chính thức rút lui. Dù đau nhưng tôi vẫn chúc cô được hạnh phúc.”
“Cứ tưởng anh vẫn mu muội, không biết rằng quay đầu là bờ.”
Trần Đức Bon đã thừa nhận rút lui, vậy là tôi đã mất bớt đi một tình địch rất mạnh. Quả thực trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
“Haha, đáng nhẽ ra nên nhận ra sớm hơn mới phải. Để cô và Toàn tổn thương nhiều rồi.”
Tôi xua tay:
“Không sao không sao, anh từ bỏ chồng tôi là tôi mừng lắm rồi.”
“Đây là thẻ chứa 1 tỉ, mật khẩu là 03759284. Coi như số tiền này là tiền đền bù những tổn thương mà tôi gây ra cho hai người. Hiện tại tôi chỉ mong hai người hạnh phúc.”
Trần Đức Bon lôi từ trong ví ra một cái thẻ được chế tác tinh xảo. Anh ra cho đi hẳn 1 tỉ VNĐ mà mặt vẫn tỉnh bơ, cứ như 1 tỉ này đối với anh ta chỉ đáng giá 1 nghìn đồng vậy. Trong lúc tôi mải mê suy nghĩ, thì Trần Đức Bon lại nói tiếp:
“Khi nào tổ chức đám cưới nhớ mời tôi.”
“Ok, không có tiền mừng à?”
“Hỏi Toàn xem muốn bao nhiêu.”
“Sao anh không hỏi tôi, hỏi người yêu tôi làm gì?”
Hình như vẫn còn tình cảm với người yêu tôi thì phải.
“Quên, thế cô thích bao nhiêu?”
“Tuỳ tâm.”
***
Tôi trở về, đem theo thành quả đi khoe cho hắn.
“Anh ơi!”
“Dạ?”
Vào nhà không thấy hắn đâu, vừa gọi thì đã thấy hắn trong chiếc tạp dề, tay cầm vá xào thức ăn ngó ra nhìn tôi.
“Em đi học về rồi à?”
“Vâng.”
Hắn đưa cho tôi một cốc nước mát:
“Có mệt không? Ngồi đợi anh, anh nấu cơm sắp xong rồi.”
Ngồi ở ngoài phòng khách quá chán, tôi lẻn vào trong phòng bếp nhìn ngắm hắn. Tôi phát hiện ra mình đã bỏ lỡ một cảnh đẹp như tiên biết bao lần. Người yêu tôi khi nấu cơm trông vô cùng quyến rũ. Bờ mông căng tròn, cơ bắp rắn chắc, gương mặt chăm chú, đôi tay thoăn thoắt xào nấu, thêm thắt gia vị.
Tôi đổi ý rồi, để đến tối khoe thành quả của mình sau vậy.
Hắn gắp một miếng thịt lên, cho vào miệng ăn thử.
Đôi môi đó, cứ nhìn vào là lại khiến tôi thèm thuồng.
Không nhịn được, tôi lại gần hắn nói:
“Em ăn thử với.”
Hắn nhanh chóng gắp một miếng đưa lên trước miệng tôi. Nhưng hắn hiểu sai ý tôi rồi, tôi muốn thử vị môi hắn cơ.
Tôi nhón chân, vòng tay qua cổ hắn, ngậm lấy môi hắn mút mát. Hắn nhanh chóng phối hợp lại, đưa tay từ eo xuống mông tôi rồi kéo tôi sát vào cơ thể hắn.
Môi lưỡi dây dưa cho đến khi mùi khét bốc lên. Tôi giật mình buông hắn ra, để hắn xử lí nốt đống thức ăn.
Ăn uống, dọn dẹp xong. Tôi bắt đầu kể lại cho hắn về vụ chiều nay Trần Đức Bon gặp tôi.
Hắn thấy thích thú lắm, ôm lấy tôi khen ngợi:
“Vợ anh giỏi quá.”
Hắn còn thưởng cho tôi một nụ hôn nữa.
“Hôm nay có muốn ngủ lại đây không?”
Tôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
“Có ạ.”
Ở cạnh hắn tôi bị nghiện mùi hương của hắn, nghiện nằm trong lòng hắn mất rồi. Buổi tối ngủ không có hắn cảm thấy trằn trọc, xoay người lục đục mãi mới ngủ được.
Tôi gọi điện báo cho Mây một tiếng để nó khỏi phải chờ cửa. Nhận lại được là lời càu nhàu của nó:
“Hai anh chị giỏi lắm. Còn thêm một lần nào nữa tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà, dọn đến đấy mà sống luôn đi.”
Tôi giành cho nó một lời an ủi:
“Thôi mà, ngủ ngon nhé, yêu mày.”
Hắn ngồi trên sopha, còn tôi thì gối đầu lên người hắn. Dạo này hắn có thêm một thú vui nữa đó là vuốt tóc tôi.
“Bạn em nói gì?”
“Nó bảo sẽ đuổi em chuyển qua sống cùng anh luôn.”
“Ngày mai chuyển luôn đi, anh không cảm thấy có vấn đề gì đâu.”
Tôi lườm hắn rồi nhổm người dậy:
“Em đi tắm đây.”
“Có cần anh giúp không?”
Hắn nhìn tôi, nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức.
Một lần nữa tôi tặng hắn một cái lườm:
“Không cần.”
Ở đây không có quần áo của tôi. Tuy vậy tôi vô cùng tự nhiên đi đến tủ quần áo của hắn, kiếm tạm một bộ đồ để mặc. Áo hôm nay chọn đủ dài quá nửa đùi rồi, tôi nghĩ mình không cần thêm quần nữa.
Tắm xong, tôi bước ra, trên người không mặc bất cứ một thứ gì kể cả đồ lót ngoài chiếc áo mà mình chọn.
Thấy hắn nhìn như muốn đè tôi ra ăn thịt, tôi chợt rùng mình.
“Anh đi giặt đồ cho em đi, sáng mai em còn đi học. Em phải sấy tóc rồi.”
Đó chỉ là một trong số những lí do vô lí để che giấu đi sự lười biếng của tôi thôi.
Hình như hắn bị tôi quyến rũ thì phải, cả người đơ mất vài giây, mãi mới phản ứng:
“Vâng… giờ anh giặt luôn đây.”
Tôi tặng cho hắn một cái hôn gió:
“Cảm ơn anh! Yêu anh.”
Mười phút sau tóc tôi đã khô, hắn cũng giặt xong đồ. Hắn lại ngồi trên sopha, tôi lại nằm lên đùi hắn. Khi yêu đương, cả hai người trở nên vô cùng lười biếng, trừ những lúc hoạt động mạnh.
Hắn mở ti vi, nhưng hầu hết thời gian mắt hắn để lên người tôi.
Tôi khó chịu, mắng yêu:
“Anh nhìn cái gì đấy?”
“Càng ngày càng to gan.”
“To gan?”
“Em mặc thế này, thà đừng mặc còn hơn.”
“Thế để em cởi ra nhé?”
“Thôi, anh chết mất, không nhịn được đâu.”
Biết tôi không cho phép nên hắn kiềm chế lại thú tính trong mình.
Tôi mặc hắn nhìn ngắm mình với ánh mắt nóng như lửa, lôi điện thoại ra đọc truyện.
Tay hắn chuyển dần từ tóc xuống môi, xuống cổ rồi thò luôn vào trong cổ áo rộng huếch của tôi, bao trọn lấy một bên bánh bao.
Tôi đẩy tay hắn ra, quát nhẹ:
“Anh làm cái gì đấy?”
“Anh chỉnh lại cổ áo cho em, cổ áo bị lệch.”
Đúng là lươn lẹo. Tôi tặng hắn một cái lườm cảnh cáo rồi tiếp tục đọc truyện.
Hắn không để tâm đến cái lườm đó, một lần nữa thò tay vào trong, lần này táo bạo hơn, bóp nhẹ.
“Ai cho anh sờ?”
“Hay bây giờ anh sờ ngực em, em sờ của anh. Thế là hoà nhé?”
“Không cần, bỏ tay anh ra đi.”
Lưu manh thật! Tôi đẩy tay hắn ra.
Hắn vốn lì lợm, tôi cứ đẩy tay hắn ra là hắn lại thò tay vào. Cuối cùng tay tôi bị giữ chặt, hắn cảnh cáo:
“Em lo đọc truyện đi, không thì đừng trách!”
Tôi bất lực, đành mặc hắn thích làm gì thì làm.
Càng ngày hắn càng lộ liệu, những ngón tay điêu luyện xoa nắn từng bên ngực của tôi, hai nụ hoa nhỏ bị sờ soạng đến nỗi dựng đứng lên. Tôi thở mạnh, chẳng còn tâm trí để đọc truyện nữa, cúi đầu nhìn thành quả của hắn. Dưới lớp áo mỏng là vòng một bị hắn sờ đến nỗi kích thước tăng đáng kể, hai viên kẹo nhỏ nhô lên bắt mắt.
___còn___