Chương 14.
Đồng hồ đã điểm 6h35p, tôi gấp gáp chào bố mẹ:
“Bố, mẹ, con đi học đây!”
Bố tôi hỏi:
“Sao đi sớm thế con, vào ăn sáng đã.”
“Con không ăn đâu, con hẹn ăn sáng với bạn rồi.”
Lần này đến lượt mẹ tôi:
“Ăn với bạn nào?”
Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi không được nói dối, nên tôi cũng thành thật trả lời:
“Đàn anh khóa trên ạ.”
Lần này là cả ba người: bố, mẹ, tên hàng xóm đồng thanh hỏi tôi:
“Ai cơ.”
“Chính là một bạn ở khóa trên của con.”
Tôi vừa trả lời vừa chạy vụt đi.
Buổi trưa đi học về, bố mẹ đều ở công ti nên bữa trưa mọi lần đều do tôi tự chuẩn bị. Hôm thì úp mì, hôm thì nhai tạm cái bánh mì, hôm thì lôi đồ ăn vặt ra ăn, cũng có hôm lười bỏ bữa. Nhưng đa số toàn bố mẹ tôi nấu sẵn, tôi chỉ việc hâm nóng lại mà ăn. Hôm nay vào bếp tôi ngỡ ngàng, trên bàn đã dọn sẵn thức ăn rồi, khỏi cần nghĩ cũng biết là ai nấu. Còn ai khác ngoài tên kia nữa. Đồ ăn bày ra trước mặt chả nhẽ để đấy? Bụng tôi đã kêu ùng ục rồi. Tôi bình thản ngồi xuống, vô cùng tự nhiên ăn.
“Linh ngu, ai cho cậu ăn?”
“Thích thì ăn, cậu có ghi chữ “cấm ăn” ở đây à?”
Miệng tôi vẫn còn đầy thức ăn, nhồm nhoàm gân cổ cãi lí.
“Nuốt đi rồi hẵng nói.”
“Ăn xong nhớ trả công đấy.”
Hắn cũng ngồi xuống. Nhìn cách hắn ăn mà tôi bỗng thấy chột dạ, hắn ăn rất chậm rãi, nhẹ nhàng, chẳng như tôi.
“Tôi làm gì có tiền?”
Hắn trêu trọc:
“Vợ chồng với nhau cả, tiền nong gì. Tôi không lấy tiền, chỉ cần Linh hôn tôi một cái là được, coi như đấy là công tôi đổ mồ hôi ra nấu cơm.”
“Mơ đi!”
Đúng là hắn nằm mơ giữa ban ngày mà. Đợi đấy mà ăn được của tôi nhé!
Tôi cũng không phải là đứa không có giáo dục, hắn nấu cho ăn rồi thì tôi phải biết thân biết phận mà đi rửa bát chứ. Xong xuôi hết mọi chuyện, tôi nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi học.
Buổi chiều đi học về, tôi hoảng hốt nhìn con sư tử to đùng ở trước cửa nhà mình. Lúc sau mới biết đấy là con chó Ngao Tây Tạng*. Ôi trời ơi đây là con chó quái vật à? Tôi đứng thật xa, hét lên gọi mẹ:
“Mẹ, cứu con!”
Tôi sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, cái con chó đấy chỉ cần ngoạm một phát là tôi mất đầu rồi. Đời còn đẹp, tôi chưa muốn chết.
Bố mẹ tôi vốn không thích muốn động vật, sao đang yên đang lành lại có một con chó to đùng đứng trước cửa thế này.
Mọi tiếng gào thét của tôi đều bất lực, bố mẹ tôi đi làm chưa về. Tôi lại đang buồn đi vệ sinh mới thốn chứ nị, nhịn từ tiết 2 rồi, giờ nhịn nữa chắc tôi hỏng thận mất, hơn nữa tôi sắp không kiềm chế được nữa rồi, nước sắp tràn bờ đê rồi.
Ngó ngang ngó dọc, tôi thấy tên hàng xóm. Hắn từ nhà tôi đi ra chỗ con chó mà lúc ấy tôi vẫn tưởng là con sư tử. Con chó thấy hắn liền há miệng nhào đến. Tôi hoảng sợ hét lên:
“Nó cắn chết cậu bây giờ, còn không chạy đi!”
Đấy, tôi tuy ghét hắn nhưng vẫn trân trọng tính mạng con người lắm nhé. Nào ngờ con chó đó chẳng cắn hắn, mà sư tử bỗng chốc hóa mèo con ngoan ngoan, lao vào lòng hắn nũng nịu. Ôi trời, chọc mù mắt tôi đi. Bộ răng kia của nó mà gặm một phát thì chỉ có nước thịt lìa khỏi xương.
Đầu óc nhanh nhạy của tôi chợt hiểu ra: Là sư tử của hắn! Chắc chắn, chỉ có tên biến thái này là thủ phạm thôi. Mẹ nó, đang yên đang lành lôi chó về nhà tôi làm gì.
Tôi trốn sau chậu cây cảnh to của nhà bên cạnh, hét lên:
“Tên kia, nhà tôi chỉ cho cậu ở nhờ, không cho sư tử nhà cậu ở nhờ nhé. Mau mang nó đi ngay, không thì đừng có trách tôi cho nó lên thớt đấy!”
Âm lượng không phải là nhỏ mà hắn không hề nghe thấy, mải mê chơi đùa với thứ to lớn hung dữ, xấu xí kia.
Tôi tức giận, ôi chao cái thận của tôi, nhịn đến mức đau cả bụng. Chẳng nhẽ lại tìm tạm bụi cây nào kín kín để giải quyết? Không, không bao giờ!
Tôi ra sức hét lớn:
“Này tên kia!”
“Ê!”
“Cậu bị điếc à?’
Rõ là hắn nghe thấy, còn nhìn thấy tôi rồi mà vẫn cố tình bơ.
“Tôi gọi cậu đấy!”
“Tôi có tên.”
Cuối cùng hắn cũng đáp lại tôi. Sời, dăm ba cái tên quan trọng gì. Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn gọi tên hắn:
“Toàn ơi.”
“Nói?”
“Cậu mang con sư tử kia ra chỗ khác được không? Tôi phải vào nhà.”
“Cậu cứ đứng ở đấy suy nghĩ về cách nói chuyện của mình đi.”
Hơ hơ, tôi đã rất mềm mỏng rồi, hắn cứ thích rườm rà là sao? Như mọi lần là tôi đi luôn đấy, nhưng hôm nay không thể.
“Xin cậu đấy!”
“Không xin xỏ.”
“Cậu mà không để tôi vào là tôi tè luôn ra quần đấy!”
Tôi hét lên. Đáp lại là tiếng hắn cười ha hả. Thù này, tôi sẽ sớm báo thôi. Lần này phải nhịn, không nhịn thì hỏng thận mất.
Hắn lại gần chỗ tôi, càng cười to hơn. Hai tay hắn xỏ vào túi quần, vô cùng bình thản nói:
“Hôn tôi đi rồi tôi sẽ cho cậu vào.”
Tôi có thể cảm nhận được dòng chảy trong cơ thể đang nhỏ giọt ra ngoài rồi, đành chấp nhận nhón chân lên hôn hắn, định hôn vào má mà không với tới, kết quả chỉ chạm được đến cằm.
“Rồi đấy, nhanh lên!!!”
Tôi thúc giục hắn.
“Hôn vào môi cơ mà.”
Mẹ nó, có với tới đâu mà hôn. Tôi lấy tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn xuống thấp rồi nhanh chóng chạm vào môi hắn.
“Hơi nhanh đấy nhé, lần sau lâu vào.”
Tôi không chịu nổi nữa rồi!!!
Cuối cùng hắn cũng bế tôi vào nhà, đi qua chỗ con chó, tôi nín thở nhắm chặt hai mắt lại. Vậy mà hắn còn cố tình đưa mặt tôi lại gần chỗ con chó nữa. Sợ đến nỗi trái tim ngừng đập. Tôi sớm lên cơn nhồi máu cơ tim mà chết mất thôi, cũng may là tim tôi khỏe đấy. Còn một điều kinh khủng nữa, con chó đó liếm mặt tôi, mang theo bao nhiêu nước dãi dính vào gương mặt tôi. Ôi trời ơi!!! Không nhờn với sư tử, sư tử vẫn liếm mặt.
Tạm không nghĩ tới việc đó, sau khi hắn thả tôi xuống, tôi tức tốc chạy ngay vào nhà vệ sinh. Nhưng không kịp rồi, chưa kịp đắp xong đập đã vỡ đê*.
___còn___
(*)Chó ngao Tây Tạng hay còn gọi là Ngao Tạng, tên tiếng Anh là Tibetan Mastiff, là một giống chó Ngao được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện để bảo vệ gia súc và bảo vệ cuộc sống của những người dân bản địa trên vùng núi Himalaya khỏi những con thú hoang như chó sói, hổ, gấu và để canh gác các tu viện ở Tây Tạng.
(*) Ý là chưa cởi quần xong đã tè ra quần :v