Chương 34
Tôi là một đứa sống khá có nguyên tắc, tôi nói là tôi sẽ làm được. Lần này vì bạn bè tôi bắt buộc phải phá lệ một lần.
Nhưng tôi vẫn muốn tránh mặt hắn nhiều nhất có thể. Tôi nhớ lúc ở nhà tôi, hắn hay tắm lúc 8 giờ tối. Lựa đúng 8 giờ 5 phút, tôi chạy sang nhà hắn. Rón ra rón rén mở cửa thì thấy bố hắn đang ôm mẹ hắn tình tứ xem phim. Ui ngại chết đi được, tôi ho nhẹ, ngượng ngùng mở miệng:
“Cháu chào chú Tuấn cô Hằng ạ, cho cháu hỏi bạn Toàn có trên phòng không ạ?”
Thấy tôi, bố mẹ hắn vui vẻ lắm, có vẻ rất hiếu khách. Mẹ hắn hồ hởi:
“Linh à cháu, Toàn đang tắm, cháu tắm chưa lên tắm cùng bạn luôn cho vui.”
Mọi người có hiểu được tôi lúc đấy như nào không? Có người lớn nào lại suốt ngày nghĩ kế hại trẻ con như vậy không? Tối qua hắn giả ốm, nói mẹ hắn diễn cùng thì tôi không thể cứ trách nhưng hiện tại thì sao? Ôi trời tôi muốn chửi thề.
Tôi kiềm chế cảm xúc của mình lại, trả lời:
“Dạ cháu lên phòng đợi bạn ạ.”
Tôi không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, phải nhanh chóng lấy điện thoại của hắn đồng ý lời mời kết bạn của Hoạ Mi rồi trốn ngay. Chứ đợi đấy tôi nhờ hắn, chắc chắn hắn sẽ lại ra điều kiện vớ vẩn.
Tôi bước đi hết sức im lặng, cố gắng không tạo ra tiếng động nào cả. Tiếng nước chảy trong phòng tắm khiến tôi an tâm phần nào. May thật, điện thoại hắn để ngay trên giường. Tên này giàu thế, dùng hẳn Iphone đời mới nhất, trong khi điện thoại tôi dùng lại của mẹ, hết sức cùi bắp.
Vừa ấn vào nút home, hình nền điện thoại bắt mắt đập vào mắt tôi. Ôi trời biến thái thật sự, hắn để hình nền là ngực của một cô gái, mà sao ngực bé tí thế này, lép chẳng khác nào tôi, ít ra cũng phải để em nào cũng to to chứ. Tôi mặc kệ, hắn biến thái là điều cả thiên hạ biết rồi, tôi quan tâm làm gì.
Hắn không cài mật khẩu, càng có lợi cho tôi, vừa mở khoá thì lại là cái hình đó, nhưng được thu nhỏ lại để nhìn toàn cảnh. Góc chụp từ tấm hình này là từ trên xuống, cái mắt, cái mũi, cái miệng này vô cùng quen thuộc, hơn nữa chiếc váy ngủ này cũng giống y hệt của tôi, người trong ảnh không ai khác là tôi! Hắn… hắn dám chụp ảnh lúc tôi ngủ, giờ tôi mới biết lúc tôi ngủ khiêu gợi như thế nào. Không thể, vốn dĩ chiếc váy rất kín đáo, chỉ là do góc chụp của hắn có vấn đề thôi.
Tôi tức điên lên nhưng vẫn nhớ đến mục đích chính của mình khi đến đây, vào Facebook tìm kiếm tên của Hoàng Hạ Mi. Khiến tên này chảnh chó ghê, cả gần trăm nghìn lượt kết bạn mà không thèm chấp nhận. Tôi nhanh chóng ấn vào hai chữ “chấp nhận”. Xong, hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi chưa bao giờ cầm đến điện thoại của hắn, thấy tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy, tôi lần mò tìm cách xoá hình nền, thay bằng hình một anh thụ vô cùng quyến rũ đang hot trong giới đam mĩ. An tâm được một phần, để chắc chắn tôi vào thư viện kiểm tra xem còn ảnh không. Ôi trời, hơn 1000 cái ảnh toàn là ảnh của tôi, đầy đủ sắc thái cảm xúc: lúc tôi ngủ chảy dãi, lúc tôi gãi mông xong cho lên mũi ngửi, lúc tôi cạo lông nách, lúc tôi ngáp, không những thế, có rất nhiều ảnh như tấm ảnh nền lúc trước của hắn, toàn bộ không có một tấm ảnh nào đẹp cả, tất cả đều là ảnh dìm của tôi.
Tôi nín thở, xoá toàn bộ ảnh đi. Đang định vào phần ảnh đã xoá thủ tiêu toàn bộ thì điện thoại đã bị một bàn tay giật lấy, tôi hoảng hốt quay ra nhìn, đập vào mắt là cơ thể còn ướt nước không một mảnh vải che thân của hắn, tầm nhìn của tôi vừa tầm với thân dưới của hắn vì vậy cái thứ “vòi voi” ngạo nghệ lọt thẳng vào mắt. Mấy vài giây định thần, tôi hét lên, lấy tay che mắt quay đi chỗ khác.
“Cậu… cậu mặc quần áo vào!”
Hắn không để ý lời tôi, giọng hắn đầy tức giận:
“Tôi mà ra muộn thêm một chút là cậu xoá toàn bộ ảnh của tôi rồi. Ai cho cậu cái gan đó hả?”
Tôi định cãi lại, nhưng hình ảnh “vòi voi” xấu xí vừa rồi lại hiện ra trong đầu nên nhịn, nhắc nhở hắn:
“Có gì thì mặc quần áo vào rồi từ từ nói chuyện.”
“Tại sao phải mặc? Cậu sợ bị cơ thể tôi quyến rũ à?”
Hắn tiến sát lại tôi, tôi có thể cảm nhận được người hắn áp vào lưng tôi. Tôi bò lên phía trước tránh hắn, hai mắt vẫn nhắm tịt:
“Cậu mặc quần áo vào đi!”
“Được rồi, sợ Linh bị cái chân giữa của tôi mê hoặc nên tôi mới mặc đấy nhé.”
Vài chục giây sau, hắn nói tiếp:
“Xong rồi, ra đây nói chuyện xem nào.”
Hắn xốc cổ áo tôi, kéo tôi lên đối diện với hắn. Tôi nghi ngờ, làm gì có chuyện mặc nhanh đến vậy, he hé mắt ra nhìn thì thấy hắn chỉ mặc mỗi cái quần sịp. Tôi nhắm tịt mắt lại, muốn phát điên lên. Tôi quát:
“Mặc quần ngoài vào!”
Thấy tôi tức giận nên hắn sợ hay sao ý, lắp ba lắp bắp:
“Được rồi được rồi, mặc luôn đây.”
Hắn vẫn không chịu mặc áo, thôi chẳng sao, tôi không mê múi của hắn, chỉ có con bạn tôi là mê thôi.
Hắn bắt đầu tiếp cận tôi, ép tôi phải nhìn hắn.
“Cậu dám động vào điện thoại của tôi?”
Tôi chỉ vì hạnh phúc của bạn tôi và cậu nên mới động thôi nhé, chứ cho tiền tôi cũng chẳng thèm.
Tôi cãi lại:
“Tôi mà không vào thì chẳng biết cậu chụp trộm tôi.”
“Có gì đâu, xinh mà, sao cậu xoá?”
“Xinh cái cục cứ*, đưa đây tôi xoá nốt!”
Tôi với lấy điện thoại của hắn trong vô vọng, hắn cao hơn tôi, tay chân dài hơn tôi, tôi không thể chạm lấy nó. Hắn gầm gừ:
“Đừng hòng.”
Điện thoại của hắn sau đó liên tục nháy sáng không ngừng nghỉ. Tôi thầm đoán là Hạ Linh vui quá nên nhắn tin cho hắn rất nhiều đây mà. Trần Mạnh Toàn, cậu có phúc lắm mới được bạn tôi nhìn trúng đấy nhé!
___còn___
Like+cmt đi chiều Cún up tiếp nè :