Sáng hôm sau, Sa Sa vừa bước khỏi giường, đã nghe bên tai tiếng ầm ĩ. Cô vội vội vàng vàng thay đồ rồi mở cửa phòng xem có việc gì. Hóa ra là hôm nay Hoàng Ân không đi làm
– phu nhân, hôm nay người có hẹn với nhà thiết kế Alex (tôi khẽ lên tiếng) chúng ta đi thôi phu nhân
– À, chút nữa thì ta quên (mĩm cười) mà con không cần đi theo ta, hôm nay chủ tịch sẽ cùng ta đi
– dạ, con biết rồi phu nhân, người đi cẩn thận (Sa Sa nhẹ nhàng trả lời)
Khi bóng dáng chiếc xe chạy đi mất, cô lại nghe mọi người trong nhà đang xì xầm về việc tối hôm qua
– rõ ràng là Thy Sa Sa đang lợi dụng thiếu gia mà, tôi thấy rõ ràng tối qua Sa Sa ôm thiếu gia không rời
– thật không? hazz… không lâu nữa lại thêm một người ra đi
– các người không lo làm việc mà ngồi đây bàn tán cái gì vậy? (Vú Hoa từ xa đi đến) đi ngay cho ta
Cả đám người lập tức làm theo mệnh lệnh, nhưng đôi mắt của họ dường như đặt trọn lên người Sa Sa
– con cứ mặt kệ chúng nó (Vú Hoa liếc nhìn đám người kia)
– con hiểu mà Vú, Vú yên tâm (kìm nén cảm xúc vào lòng)
Hoàng Ân từ lầu bước xuống, đôi mắt hờ hững nhìn xung quanh, rồi nhìn thẳng vào Sa Sa, hai tay bỏ vào trong túi quần, lạnh nhạt nói
– những lời mọi người vừa nói là gì? tối qua cô ôm tôi?
– thiếu gia,có những chuyện nên hỏi thật kĩ càng trước khi… (Vú Hoa phân minh cho Sa Sa)
– tôi đang hỏi cô đó, cô đợi lúc tôi say để lợi dụng tôi? hừ… cô cũng khá lắm (cười nửa miệng)
– thưa thiếu gia (Sa Sa thốt ra những lời nặng trĩu) nếu như ngài chỉ biết nhìn vào 1 khía cạnh mà đã nói tôi như vậy, thật tình, tôi chẳng còn gì để giải thích.. nhưng (khựng lại)
– ….
– (cô tiếp lời) nhưng tôi không phải là Liễu Tinh của ngài, càng không phải đứa con gái tùy tiện để cho ngài muốn làm gì thì làm, ngài muốn đánh tôi cũng được, chửi mắng thậm tệ như thế nào, tôi cũng chấp nhận. Xin ngài đừng hạ thấp danh dự của một đứa thấp hèn như tôi
Lúc Sa Sa nói ra những lời này, lòng cô như có con dao đâm thật mạnh vào lòng ngực. Cô ôm mặt khóc và lướt qua người Hoàng Ân như thể một con chim vừa mới bị tên thợ săn hung ác nào đó vừa bắn hạ
Hoàng Ân vẫn hờ hững. Ánh mắt không chút đoái hoài gì đến người con gái mình vừa làm tổn thương
– Cô khá lắm! (cố tình nói lớn giọng)
“khá sao? Hắn là gì mà lòng dạ lại sắt đá như vậy? chỉ vì một cô gái mà ôm hận đến bây giờ?” – Sa Sa bị những câu hỏi đó dồn dập trong phòng tắm. Cô úp mặt mình xuống mặt nước thật sâu, cố nén hơi thở phả ra