Trong người Hoàng Ân phải có manh mối nào đó. Theo chuyên nghiệp được đào tạo bởi tổ chức, Liễu Trinh cẩn thận đụng vào người Hoàng Ân
– chết tiệt! không có! “Chu An” ơi “Chu An”!
Cơn lửa giận dữ đang cao trào. Vì đâu mà khiến khi cô xoay người, thấy người mà mình yêu đang bị mình xoáy vào “trò chơi” do tổ chức sắp đặt, lòng hiện lên vẻ lo lắng. Cô không biết cô phải làm sao, một bên là chữ hiếu, một bên là chữ tình – cứ bám lấy cô mãi
– chỉ còn cách này là vẹn cả đôi bên (cô cắn răng sau quyết định táo bạo này)
Cô cởi âu phục trên người Hoàng Ân xuống, cùng lúc đó cởi chiếc váy voan trên người mình, thân hình xinh xắn, trên cánh tay còn để lại vết sẹo từ lúc nhỏ, khi gia đình cô giày xéo với Khải gia. Nổi ám ảnh đó làm cô phải đau khổ kể cả trong đêm mơ mỗi tối
Cô nằm ườn lên người của Hoàng Ân, thanh hình cô như con thỏ bé bỏng nằm ngoan ngoãn ở đó. Tay cô xờ nhẹ từ tấm ngực vạm vỡ săn chắc, đến lắng nghe hơi thể pha loãng thêm mùi rượu nồng nàn chưa phai
Đúng là âm mưu nào cũng sẻ chóng tàn, thuốc hết tác dụng, Hoàng Ân chớp chớp đôi mắt của mình, cảm thấy mình đang trần như ngộng, nằm bên cạnh không ai khác chính là Liễu Trinh
– cô đang làm trò gì vậy? (tức giận)
Liễu Trinh lật ngược tình thế, quyết giành phần lợi cho mình
– anh với em ….. (mặc dù không làm gì hết nhưng lại cố suy nghĩ nghiêm túc hơn
Hòang Ân nghiểm nhiên không biết, hắn ta đang bị rơi vào kế hoạch đen tối của cô. Ngư ông đắc lợi, thừa thắng xông lên
– (ôm mặt nức nở) lỗi tại em đả để anh dùng loại rượu quá mạnh, em xin lỗi
không trả lời lại, Hoàng Ân mặc quần áo chỉnh tề, lạnh lùng đi ra khỏi căn hộ, mặc cho Liễu Trinh giả vờ than khóc
– anh chờ đi, việc chỉ mới bắt đầu
Hoàng Ân ra về trong tâm trạng bực tức, hắn không hiểu vì sao mình với cô ta có thể làm chuyện như vậy được! Chiếc xe phóng nhanh trên con đường như vũ bảo
– (tay đập tay) ….. hừ!
Người hắn không có chút mệt mỏi nào của người vừa mới làm chuyện ấy xong. hắn tự đặt câu hỏi lớn cho bản thân mình. Nhưng rõ ràng khi hắn vừa mở mắt, 2 cơ thể đang quấn lấy nhau rất nồng cháy….