– em vào trong được chứ? (Chí Dĩnh đưa tay dìu Sa Sa ra xe)
Cô nhìn anh rồi gật đầu, có cảm giác như nơi này vô cùng xa lạ với cô, đáng lẽ cô không nên trở về lần nữa. Nơi đây vẫn như vậy, vẫn thanh bình và êm ả
– đi theo anh, anh không an tâm khi thấy em vào đó 1 mình
Dạo gần đây, phu nhân thường ở nhà hơn mọi khi vì công việc đã có chủ tịch và Hoàng Ân gánh vác. Bà nhàn rỗi đi lại trong nhà, trong thâm tâm thắc mắc tại sao cô lại không về nhà 1 tuần liền
– chào phu nhân, tôi là Chí Dĩnh (Chí Dĩnh bước đến sãnh chính)
Phu nhân hơi ngạc nhiên, người này bà đã từng gặp ở đâu đó khi bà đi công tác nước ngoài rồi, suy nghĩ mãi mà chẳng thể nhớ là gặp anh khi nào
– phu nhân, Sa Sa mới về (cơ thể cơ còn hơi yếu ớt tái xanh)
– (lo lắng) con đã đi đâu suốt 1 tuần nay vậy? Hoàng Ân cũng chả thèm về nhà….
– đương nhiên là vậy rồi mẹ (tiếng nói vọng từ xa của Liễu Trinh) kiếp xài chung chồng thì phải chấp nhận thôi
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều nhìn Liễu Trinh. Tay Chí Dĩnh nắm không rời Sa Sa, anh ta đang cố gắng che chở hết mực cho cô
– sao rồi? em về còn chồng chị đâu? (nghênh mặt)
Tuy chỉ giả vờ mang thai nhưng Liễu Trinh có tài diễn rất giỏi, cô còn được sự giúp đở của tổ chức, đặt mua 1 bụng bầu bằng cao su thật 1oo%, mang vào người nhằm qua mắt mọi người. Liễu Trinh cũng chỉnh sửa dáng đi của mình cho thật giống, không để sơ hở dù 1 chút
– ồ, hay nhỉ? ở với chồng chị mà còn được anh chàng này bên cạnh sao? (nhìn Chí Dĩnh) coi bộ thú vị đó chứ, em chỉ cách cho chị làm sao có thể quyến rũ nhiều người như vậy đi
– thôi thôi, dù sao Sa Sa cũng mới về, con cứ để con bé lên phòng đã (phu nhân xót ruột nói)
– tôi không làm hình như cô Liễu Trinh đây là người mà lúc trước đã nổi tiếng khắp trang báo vì tội “trộm báu vật” hay sao? trời đất này đúng là hẹp thật… (ngừng 1 chút) cuối cùng cô cũng trở về chốn cũ nhỉ (Chí Dĩnh giúp Sa Sa trả lời Liễu Trinh)
– cậu…. (Liễu Trinh cứng họng)
Sa Sa cảm thấy mình đứng vị chí giữa rất khó chịu, vì mình mà mọi người trở nên như vậy, liền rời khõi bàn tay của Chí Dĩnh rồi chạy nhanh lên phòng. Vừa chạy, cô vừa khóc không thành tiếng. Cô đóng chặt cửa phòng lại, ngồi khụy trước cửa, hai tay cô ôm lấy khuôn mặt đang xưng vù lên
Dáng người cô trở nên mệt mõi, tiều tụy lại càng thêm khô khốc. Mọi thứ đổ xầm trước mắt cô, cô muốn trốn chạy nhưng lại sợ phía trước lại có nhiều cạm bẫy hơn