– mau… mau… các nguời đưa cô ta ra khỏi đây (Liễu Trinh la toáng lên)
Mọi người trong phòng ngăn Liễu Trinh kích động, ai cũng nghĩ rằng cô ấy chắc đang quá sock với xự việc xảy ra vừa rồi. Hoàng Ân không nói gì, người hắn cứ đờ ra, hắn phải làm gì? làm như thế nào đây? một bên là con hắn, một bên là người hắn yêu thương? Tất cả, tất cả đều không cần hắn sao?
– anh đừng ngồi đó, anh mau ảo cô ta tránh ra đi, em không muốn thấy
Sa Sa đứng bên ngoài, nuốt nước mắt vào trong. Cô muốn khóc lắm chứ, nhưng không biết sao bản thân cô lại không cho phép cô khóc lúc này. Cô xoay đầu đi, nỗi buồn vẫn còn vươn đâu đó. Sức cô mệt lắm, cô không còn đủ khả năng để chống chọi mọi thứ 1 mình ngay lúc này được
Bỗng nhiên, 1 cánh tay lớn bước đến đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào lòng ngực. Bàn tay toát lên hơi ấm siết chặt
– đừng sợ, có anh đây! (lúc nào người cạnh cô cũng là Chí Dĩnh, người không ngại khó khăn)
Hoàng Ân thấy bóng dáng của Chí Dĩnh đâu đó, hắn có chút cau mày, ánh mắt không mấy làm thích thú. Hắn đứng phắc dậy, chống 2 tay vào túi quần bước ra chễm chệ
– đến an ủi hay đến để chúc mừng?
Câu nói của hắn khiến người nghe có cảm giác hơi khó chịu, câu từ có chút bực tức xen lẫn buồn phiền. Nhưng Chí Dĩnh không mấy làm gắt gỏng, anh ấy vẫn từ tốn đáp lại mặc dù vẫn ghì chặt đầu Sa Sa vào người mình, không cho cô ngước mặt lên
– những việc thấy trước mắt đôi khi còn sai huống chi là việc sau lưng! Tai cậu nghe? mắt cậu thấy?
Nghe đến đây, hai tay Sa Sa giựt giựt tay áo Chí Dĩnh ra hiệu cho anh ấy đừng nói thêm lời nào nữa, vì cô biết tính khí của Hoàng Ân lúc này không được ổn định. Không cần đợi Sa Sa, Hoàng Ân đã bùng phát cơn thịnh nộ
– em tránh ra (kéo người Sa Sa ra khỏi người Chí Dĩnh) còn cậu… cậu nghĩ mình là ai? (lớn tiếng)
Biết có chuyện lớn sắp diễn ra, Sa Sa lo lắng can ngăn hai người đàn ông đang nhìn nhau bằng đôi mắt phẫn nộ. Liễu Trinh bên trong nghe có tiếng cãi nhau, liền giả vờ bước từng bước lê thật chậm ra ngoài
– là ai? ai khiến tôi mất con? (ánh mắt đâm chiêu nhìn sang phía Sa Sa) anh nói tôi vu khống cho cô ấy? (mặt đối mặt Chí Dĩnh)
Nụ cười Chí Dĩnh chợt hiện lên, anh biết mình cần phải làm gì lúc này, những con người đang đứng đây hiện giờ đều ép buộc Sa Sa vào con đường cùng
– với dáng vẻ của 1 người phụ nữ vừa xảy ra chuyện như vậy, đúng ra là không còn sức để đi ngay lúc này? (nhướng mày nhìn Liễu Trinh)