căn phòng im lặng càng im lặng hơn. Sự trống trải cứ vùi lấp lấy 2 con người đau khổ
– con nghỉ con nên ra đi thì tốt nhất, con…
– (ngăn lại) con không cần phải đi đâu cả, đây là nhà con, chính ta mang con về đây, không ai dám làm gì con cả
– (thở dài) phu nhân, con thật sự muốn ra đi!
Tiếng đẩy cửa thật mạnh từ phía trước, Hoàng Ân đã nghe hết toàn bộ câu chuyện vừa rồi của phu nhân và Sa Sa. tại sao hắn cứ phải xuất hiện vào những lúc tâm trạng cô rối bời như thế này? Cô không thể đối mặt với hắn được, cô yếu đuối và mệt mỏi lắm rồi
– mẹ ra ngoài 1 lát, con cần có chuyện muốn nói
Hoàng Ân đóng sầm cửa lại, hắn vứt chiếc áo vest sang 1 bên, ánh mắt đỏ ngấu
– chỉ vì tên đó mà em muốn rời xa anh?
– ngài đừng hiễu lầm thêm bất kì điều gì nữa. Tôi cảm thấy vậy là quá đủ rồi…. ngài về phòng ngay đi (Sa Sa phủi tay)
– (có chút gì đó nghẹn lại) điều mà em muốn nhất là đây?
– vậy có bao giờ… anh đã nghỉ đến cảm giác của tôi? (rơi nước mắt thật nhiều) hừ… đúng! tôi là 1 đứa không cha không mẹ, không thể nào hiểu hết những gì các người muốn được! Đúng tôi quá trèo cao vì cứ cho rằng anh vẫn mãi ở đó, ở ngay bên cạnh tôi đây! Đúng… (nghẹn ngào) đúng, tôi đã yêu anh ngay từ lúc đầu… tất cả là do tôi ảo mộng. Khi anh cần, tôi luôn ở phía sau anh, có bao giờ anh tự nghĩ rằng, phía cạnh anh còn có tôi?
Đây là những lời mà Hoàng Ân muốn nghe? Sa Sa kiềm nén không được đã bộc lộ cảm xúc của mình với hắn. Từng câu từng chữ cô nói ra, như ngàn cây kim đâm thẳng vào mạch máu, nó xuyên tận đáy tim của 1 người con gái, đau chứ nhưng biết làm sao được!
Hoàng Ân cảm nhận được những lời thật lòng từ khóe môi Sa Sa thốt ra, hắn im lặng, sự im lặng thay cho ngàn lời xin lỗi
– anh ra đi, đừng tìm đến tôi nữa! có lẽ sau này …. chúng ta đừng nên gặp nhau!
“Đừng nên gặp nhau?” Chỉ là lời nói đơn giản với vỏn vẹn vài chữ như vậy mà sao hắn đau đến thế?
– xin em, … đừng làm điều này với anh (hắn nắm chặt bàn tay Sa Sa như cầu khẩn điều gì đó)
Sa Sa cố nên sự yếu đuối vào lòng, cô buộc mình phải mạnh mẽ hơn thì mới can đảm rời xa hắn được, nếu càng bên cạnh hắn, cô sợ cô lại gây thêm đau buồn cho Liễu Trinh, cô sợ không kiềm được cơn khát vọng mong muốn hắn là của cô, duy nhất chỉ thuộc về cô
Sa Sa vứt tay Hoàng Ân ra khỏi tay mình, sự phũ phàng mà cả cô cũng không muốn