Một cảnh sát đi đến, vẻ mặt lộ rõ sự căn thẳng, đã 2 ngày nay họ miệt mài truy tìm hung thủ khắp mọi nơi. Cuối cùng cũng có chút manh mối nào đó
– đúng như bác sĩ Chí vừa trình bay, bên phía chúng tôi đã xem xét lại sự việc, dường như đây không phải là vụ án mạng bình thường mà rất nghiêm trọng. Một cảnh sát viên của chúng tôi đã tìm ra được chút manh mối nhỏ (đưa túi kín có chứa 1 chiếc bông tai)
“Bông tai ư?” – tiếng Hoàng Ân trở nên trầm mặc. Chẳng phải đây là bông tai của Liễu Trinh sao? Nhưng với những lời khai của Liễu Trinh hôm trước, họ cũng đã cho cô ấy bằng chứng ngoại phạm và không liên quan ? Ánh mắt Hoàng Ân bắt đầu có chút nghĩ ngợi
Chí Dĩnh nghe và nhìn thấy những hiện vật trước mắt, lập tức đi đến khu vực đang điều tra, nhờ học chỉnh lại camera vào tối hôm qua, trước lúc chủ tịch bị sát hại. xem đi xem lại thì đúng là chẳng có cái gì đáng để nghi ngờ, nhưng tại sao cách 30 phút trước khi chủ tịch trúng độc, Liễu Trinh vừa ở quán caffe này đi ra?
– có thể tua chậm phần này được không? (Chí Dĩnh chăm chú vào màn hình)
Lúc mà Liễu Trinh vừa vào quán, cô nhanh trí đi gần hơn với nữ nhân viên phục vụ, khi gần tiếp cận, cô nhanh trí làm hành động như chỉnh sửa lại chiếc bông tai của mình rồi bỏ thuốc vào ly caffe. Quả là một kế sách hay ho, nếu như mọi người biết sẽ trầm trồ khen ngợi
——————————————————————————————————————————–
Tại Khải gia
Phu nhân nằm trong phòng và đang được truyền nước biển vì cơ thể suy nhược, thiếu ngủ trầm trọng. Còn trên lầu, Liễu Trinh ngồi yên bất động vừa quan sát TV vừa theo dõi phu nhân có động tĩnh gì về chìa khóa hay không! Cô chợt nhớ đến lá thứ mà chủ tịch cố tình gài bẫy mình
“Liễu Trinh, ta biết khi con đọc được lá thư này thì có lẽ ta không còn ở trên trần thế này nữa rồi. Ta biết hết những việc con làm và ta còn biết cả tổ chức mà người đứng đầu là ai. Chu An không phải là nơi mà chúng ta có thể vào và ra một cách bình thường, ta có thể đưa cho con bất cứ lúc nào nhưng… biết làm sao được! Ta và Châu Kiệt là anh em cùng cha khác mẹ, bởi vì mẹ hắn không danh chính ngôn thuận bước vào Khải gia nên hắn không được lấy họ cha và không được phép kế tục Chu An, mối thù mà hắn hận ta, chắc đã được con xoa dịu rồi! Về việc cha mẹ con, ta thật lòng xin lỗi, nếu như ngày đó ta ngăn cản kịp thời cha con lại thì ông ấy không bước vào Chu An mà chết trong đó, cố khuyên mẹ con đừng đau buồn thì bà ấy đã không treo cổ mà chết….. Ngàn lần xin lỗi con”
– ông nói cái gì chứ? tại sao lại như vậy ? tại sao ông biết tôi sẽ giết ông nhưng ông vẫn cố tình như không hề biết?
Tâm trạng Liễu Trinh bất ngờ chuyển biến xấu đi, cô không ngờ đến hậu quả nghiêm trọng như thế này, cô bất lực khóc nức nở, ôm lá thứ cuối cùng vào trong lòng mình. Cô thực sự sai rồi sao?
Tại tổ chức
– anh trai ngàn kiếp của ông vừa “die”, ông biết chứ? (Trịnh Trâm ngồi xem tin tức, cất giọng nói)
– (tay cầm điếu thuốc) chết là đúng, lão già đó phải chết ngàn lần thì mới đáng, lão ta phải hiểu cái cảm giác “chết không được, sống không yên” như ta từng trải
– còn Liễu Trinh? nên xử lý như thế nào?
– đơn giản….. (hắn cười một cách đắc ý)