Ánh đèn của toàn bộ hội trường mờ đi, cuộc thảo luận giữa mọi người
Trước khi câu hỏi vang lên, một chùm ánh sáng chiếu vào cây đàn piano ở một bên sân khấu.
Một người phụ nữ trong bộ váy tiên cá mỏng manh màu trắng từ từ xuất hiện dưới lỗ hổng, cô ấy im lặng tuyệt đối ngồi trước đàn piano, giơ bàn tay mảnh khảnh lên và thả một nốt nhạc.
Ngay sau đó, một bản piano tuyệt vời vang vọng toàn bộ hội trường.
Nhìn thấy người ngồi trước đàn piano, Cố Nam Hương không khỏi sững người.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Nguyễn Thiên không khỏi âm thầm dùng sức.
Nguyễn Thiên bình tĩnh đứng bên cạnh Cố Nam Hương “Nam Hương, không sao, yên tâm đi bây giờ không phải là quá khứ.”
Nói về thời gian thì dễ, nhưng thực tế dấu vết đã ở trên con người thì nó không thể mai một theo năm tháng
Cố Nam Hương nghe thấy rõ ràng những lời của Nguyễn Thiên trong tai, cô cố gắng thả lỏng tâm trí, nhưng thần kinh của cô lại căng thẳng trong vô thức.
Những cảnh tượng trong quá khứ giống như những bức tranh đột nhiên sống lại trong trí nhớ
Bạn càng không muốn đối mặt với điều gì đó, nó sẽ càng được phóng đại và hiện ra một cách trực giác trong tâm trí bạn.
Điều khiến cô không thể quên là là cảnh chiếc nhẫn mà cô đang giữ cẩn thận bị người đàn ông khinh bỉ vứt bỏ, trong nháy mắt, người đàn ông mà cô thầm thương trộm nhớ mấy năm thậm chí còn sắp kết hôn, ôm một người phụ nữ yếu ớt khác vào lòng, trong vòng tay anh không ngừng an ủi người phụ nữ đó.
Nó giống như hai con thú bị thương, mang đến sự an ủi cho nhau theo cách riêng của chúng.
Và cô như là thợ săn không ngừng với một khẩu súng ngắn, sẵn sàng bắn chúng.
Tiếng động lớn cũng đánh thức Cố Nam Hương từ trong quá khứ ký ức, hắn ngơ ngác nhìn chung quanh, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Thiên
” Nguyễn Thiên, em đột nhiên cảm thấy mình thật hèn nhát.” Cố Nam Hương đã lâu không nói những lời thiếu tự tin như vậy
“Nam Hương em hiện tại tự do, không nên bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng, chúng ta chỉ cần là chính mình.”
“Ừm.”
Khi lời nói của anh kết thúc thì lời nói của người dẫn chương trình cũng vang lên: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút, bây giờ chúng ta sẽ để cô Thẩm, nghệ sĩ piano chính của Học viện Âm nhạc Hoàng Gia, đến và nói vài lời cho bữa tối của chúng ta. Mọi người hãy nhiệt liệt chào đón cô Thẩm Mạn Ca. “
Trong làn sóng chào đón của mọi người Thẩm Mạn Ca cũng đi đến trung tâm của sân khấu.
Thời gian không bao giờ đánh bại vẻ đẹp.
Câu này không sai chút nào.
Gặp lại Thẩm Mạn Ca sau 5 năm cô thấy cô ấy ngày càng xinh đẹp về trí tuệ, toát lên khí chất quý phái trên người.
Mỗi cái cau mày và nụ cười là một phong cách khác.
Thẩm Mạn Ca cười ngọt ngào, lập tức cầm lấy micro.
“Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Mạn Ca, rất vinh dự được đứng ở đây để gặp gỡ mọi người tối nay”
Từ miệng Thẩm Mạn Ca vừa thốt ra, tất cả những người trong bữa tiệc bắt đầu xì xào bàn tán với nhau, ba cái tên lập tức trở thành cao trào bàn luận trong một bữa tiệc bình thường, đó là Tư Bắc Thần, Thẩm Mạn Ca và Cố Nam Hương.
Nguyễn Thiên không khỏi nhíu mày vì những lời bình luận của những người xung quanh, anh ấy thực sự muốn vung nắm đấm và bịt miệng những người phụ nữ buôn chuyện đó, nhưng anh ấy càng làm vậy, Cố Nam Hương sẽ càng bị bàn tán nhiều hơn.
Hơn nữa bây giờ, Cố Nam Hương trông cực kỳ bình tĩnh nhìn anh sắp mất bình tĩnh cô cười lắc đầu với anh
Miệng của người khác không bao giờ có thể được kiểm soát.
Thay vì sợ hãi trước những gì mọi người sẽ bàn tán, tốt hơn hết là bạn nên buông bỏ hoàn toàn và bình tĩnh đối mặt với nó.Về vấn đề này, Cố Nam Hương vẫn có thể bình tĩnh ngồi uống rượu khi nghe người đẹp trò chuyện trên sân khấu.
“Lại đứng trên mảnh đất Bắc Thành, tôi nhận ra không phải mình không muốn ở lại một sân khấu lớn hơn, mà tôi muốn quay trở lại nơi mình đã sinh ra và lớn lên cùng với giấc mơ đẹp của mình, tôi đã nghĩ rằng giấc mơ đó nhất định sẽ đi cùng tôi đến cuối cùng, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng giấc mơ cuối cùng vẫn là giấc mơ, và thực tế vẫn là thực tế.
Nói đến mấy câu tiếp theo, nước mắt như hạt đậu lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Thẩm Mạn Ca.
Những giọt nước mắt của người đẹp tự nhiên khơi dậy sự thương hại của mọi người. Sự mờ mịt trong lời nói trước sau khiến mọi người theo sự dẫn dắt của cô trở về quá khứ.
Cố Nam Hương giật giật khóe miệng, cô dường như đoán được Thẩm Mạn Ca tiếp theo sẽ nói gì!
Đôi mắt cô khẽ đảo, sau đó ghé vào tai Nguyễn Thiên nói: “Này, Nguyễn Thiên, có tin hay không, Thẩm Mạn Ca sẽ lập tức bày tỏ tình cảm với Tư Bắc Thần!”
Nguyễn Thiên khóe miệng giật một cái, “Không phải, Thẩm Mạn Ca cuồng vọng như vậy sao?”
“Tin em đi, trực giác của một người phụ nữ nói cho em biết rằng Thẩm Mạn Ca quay lại vì Tư Bắc Thần “
Quả nhiên, khi Cố Nam Hương vừa dứt lời, Thẩm Mạn Ca tiếp tục: “Năm năm trước, tôi cho rằng việc mình tránh mặt sẽ khiến tôi an lòng, cũng sẽ khiến anh ấy an lòng, đó là một kết cục khiến mọi người hài lòng. Nhưng 5 năm sau tôi hiểu ra quá nhiều điều, một ý niệm cũng lặng lẽ bén rễ trong đầu tôi, để tôi trưởng thành mạnh mẽ như ngày hôm nay. Với bữa tiệc hoàn hảo ngày hôm nay, tôi nghĩ ý tưởng mới chớm nở này cũng nên được công khai. “
Thẩm Mạn Ca dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Bắc Thần, em đã trở lại, lần này em sẽ không trốn nữa, sẽ không để cho anh một mình đối mặt.
Chúng ta hãy cùng nhau vượt qua mưa gió, em tin rằng, cầu vồng sẽ xuất hiện trong một ngày không xa. “
Tiếng vỗ tay “ bộp bộp” vang lên sau câu nói cuối cùng của Thẩm Mạn Ca
Nguyễn Thiên phun ra ngụm rượu vừa uống.
“khụ khụ, khụ khụ”
Một chút rượu bị sặc vào cổ họng, Nguyễn Thiên trên mặt lập tức che kín một mảnh thống khổ.
“Nam..Khụ khụ.”
“ Câm miệng đi đại ca, Anh không thể đợi bình phục rồi mới nói chuyện với em được sao? Cảm thấy bẩn thân còn quá trẻ hay gì?Sống lâu quá nên muốn tự cắt bớt mấy năm?! “
Cố Nam Hương vội vàng tìm giấy và đưa nó cho Nguyễn Thiên và yêu cầu anh lau sạch đồ uống trên miệng.Tuy nhiên, phàn nàn là phàn nàn, Cố Nam Hương ngay lập tức vỗ lưng cho Nguyễn Thiên