Ngay khi Cố Thanh Thanh đang muốn nổi giận thì bên ngoài nhà hàng truyền đến tiếng bước chân, theo sau là quản gia lên tiếng:”Cậu chủ! tiểu thiếu gia muốn gặp người nên tôi dẫn tiểu thiếu gia đến đây….”
Cố Nam Hương dù sao cũng sống với Tư Bắc Thần 3 năm rất quen với giọng của quản gia. Lời nói của quản gia khiến cô hơi sốc:” ông ấy nói là tiểu thiếu gia”. Mấy năm nay chẳng lẽ Tư Bắc Thần đã có một đứa con rồi sao. Vậy thì sao lúc trước lại muốn tranh giành túi khóc nhỏ của mình? Anh rõ ràng không quan tâm…
Khi Cố Nam Hương đang có đầy cảm xúc lẫn lộn. Tư Bắc Thần ánh mắt cũng thay đổi, ánh mắt cực kỳ sắc bén liếc nhìn Cố Nam Hương, đột nhiên đứng lên: ” Ai bảo ông mang nó tới đây?”.
Quản gia không ngờ mình có ý tốt lại thành ra chuyện xấu, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Cố Nam Hương ông cũng kinh ngạc không kém lắp bắp nói:”Cái này….cái này…Tôi không có…”
Tư Bắc Thần lập tức che khuất cái nhìn của Cố Nam Hương ôm Cố Nam Ninh vào lòng thì thầm:”Bây giờ bố đưa con về nhà.” Người phụ nữ đó đã bỏ con mà đi, anh sẽ không bao giờ cho phép cô nhận con trai mình!
Trong mắt Tư Bắc Thần hiện lên một tia sát khí, khuôn mặt này đủ lạnh lùng và đáng sợ, Cố Nam Ninh nhìn thấy anh như vậy, liền sợ hãi kêu lên:” Bố, bố đừng như vậy thật đáng sợ…”
Cố Nam Hương ban đầu đã tự nhủ với lòng rằng sẽ không quan tâm đến chuyện của Tư Bắc Thần bất kể đó là con của anh cùng với Thẩm Mạn Ca hay Cố Thanh Thanh…. Nó đều không liên quan đến cô.
Nhưng khi nghe tiếng đứa trẻ khóc, đôi mắt của Cố Nam Hương chợt chuyển hướng. Tiếng khóc quen thuộc này…. đó là tiếng khóc của túi khóc nhỏ nhà cô mà, tại sao thằng bé lại ở với Tư Bắc Thần?
Cố Nam Hương không quan tâm đến vẻ mặt lo lắng của Cố Thanh Thanh, sải bước ra ngoài: Tư Bắc Thần, dừng lại! Anh định mang con trai tôi đi đâu?”.
Tư Bắc Thần dùng một tay vỗ nhẹ vào lưng Cố Nam Ninh, dỗ dành cậu bé nhưng lại nhìn Cố Nam Hương bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Con trai….Cô cảm thấy mình có đủ tư cách để gọi nó sao?”.
“Tại sao tôi lại không có tư cách!”Nhìn đứa bé đang khóc nghẹn trong lòng Tư Bắc Thần, Cố Nam Hương vô cùng đau lòng, cô thương đứa con mình nuôi nấng nhất, hiện tại anh ta lại nói như vậy, Vì sao? Cố Nam Hương không muốn nói chuyện với Tư Bắc Thần mà chỉ đưa tay về phía anh ta:” Trả con cho tôi”.
Tư Bắc Thần cười khẩy: ” Cố Nam Hương, cô cảm thấy bây giờ cô muốn con trai đã quá muộn rồi sao?”.
Cố Nam Hương muốn phản bác lại lời hắn, đứa bé trong lòng Tư Bắc Thần đột nhiên kêu lên:” Mẹ! Con muốn mẹ ôm!…Mẹ, con rất nhớ mẹ…”
Trong mắt Tư Bắc Thần hiện lên một tia đau lòng, đã nhiều năm như vậy đứa trẻ chưa từng nhìn thấy mẹ mình nhưng lại gần gũi với Cố Nam Hương như vậy. Tình huyết thống khó chia cắt nhưng người phụ nữ này…lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi con của mình!.
Tâm lý phức tạp vướng mắc, sắc mặt Tư Bắc Thần càng thêm lạnh: ” Cô ta không xứng đáng là mẹ của con, đi theo bố về.” Tư Bắc Thần đang định mang Cố Nam Ninh đi nhưng cậu bé lại bộc phát sức mạnh chưa từng có thoát khỏi vòng tay anh và nhảy xuống đất.
Ngay khi cậu bé chuẩn bị ôm lấy Cố Nam Hương thì một số suy nghĩ loé lên trong đầu cậu bé…
Ối! cuối cùng cậu bé mới nhận ra là mình phải diễn.Vì vậy mà cậu bé chạy ngang qua Cố Nam Hương lao ra khỏi nhà hàng với đôi chân ngắn cũn trước khi người lớn định thần lại.
Cố Nam Ninh nhanh chóng lấy chiếc đồng hồ thông minh gọi cho Tư Mộ Băng. May mắn thay Tư Mộ Băng cũng nhanh chóng bắt máy.
“Xong thật rồi, xong rồi..” Túi khóc nhỏ trốn vào một góc khuất cầu cứu:”Mặt băng! Xảy ra chuyện rồi! Cậu bé nấc lên kể toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Tư Mộ Băng nghe. Tư Mộ Băng nghe qua lạnh lùng phun ra mấy chữ:” Thành công không thấy đâu chỉ toàn thấy thất bại”.
Cố Nam Ninh nghe nhầm liền gãi đầu hỏi lại: ” Cá gì? Ta thích ăn cá nhất!”.
Tư Mộ Băng:”……”.
“Được hiện tại cậu ở bên ngoài chờ một lát, bọn họ tìm được cậu thì tôi biết làm sao bây giờ.”
Kiên quyết cúp điện thoại, Tư Mộ Băng lúc này đang ở trong phòng vẽ một mình, cậu bé vừa bị Nguyễn Thiên đuổi về ngủ, bây giờ cậu liền lẻn ra khỏi phòng biến mất tăm.
Khi Cố Nam Hương không tìm được Cố Nam Ninh bèn gọi cho Nguyễn Thiên, Nguyễn Thiên cũng nhận ra rằng cậu bé đã biến mất.
“Hỏng rồi nhất định thằng bé đã lẻn ra ngoài.”
Cố Nam Hương cất điện thoại, trở lại Tư Bắc Thần bên cạnh nói:”Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô.”Trong mắt Tư Bắc Thần hiện lên một tia hận ý.
Mấy năm trôi qua cuối cùng người đàn ông độc ác này cũng biết quan tâm đến đứa con trai của mình rồi sao? Nhưng giờ cũng đã quá muộn rồi.
Tư Bắc Thần nắm cổ áo của Cố Nam Hương đôi mắt đỏ ngầu: ” Để tôi nói cho coi biết, Cố Nam Hương tôi coi con trai tôi hơn cả mạng sống của mình, cô không xứng đáng để bây giờ giả vờ đối xử tốt với nó.”
Cố Nam Hương đột nhiên sững người. Cô chưa bao giờ thấy Tư Bắc Thần với vẻ mặt như thế này trước đây. Một vẻ mặt hoảng hốt, bất an, lo lắng. Trước kia dù trời có sập xuống thì cũng không ảnh hưởng đến anh ta.
Nhưng bây giờ….thì ra hắn quan tâm đến con cái như vậy sao?
Lúc trước tôi mang 2 đứa bé đi không hề nói cho anh ấy biết… chẳng phải sao… Không! Anh không yêu cô quan tâm đến con cái chỉ là lời ngụy biện của anh thôi! ” Tư Bắc Thần, vậy tôi cũng mong anh mau chóng tìm được nó, nếu như con của tôi xảy ra chuyện gì tôi dù có phải chết tôi cũng không bỏ qua cho anh!”.
Nghiến răng đẩy Tư Bắc Thần ra cô chạy đến những nơi mà Cố Nam Ninh có thể đến. Vừa tìm kiếm vừa mắng trong lòng:” Chân ngắn như vậy sao có thể chạy nhanh thế”.
Nhưng mới tìm kiếm mấy phút thì Nguyễn Thiên đã gọi đến: “Nam Ninh đã trở lại!”. Cố Nam Hương cuối cùng không phải chạy như một con gà không đầu nữa, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô không hề biết bên kia Tư Bắc Thần cũng tìm được Cố Nam Ninh ở một góc khuất. Cố Nam Ninh không ngừng sợ hãi, cảnh giác nhìn Tư Bắc Thần: ” Bố, bố không giận con chứ?”
Tư Bắc Thần ôm tiểu gia hoả trong ngực:”Bố tuyệt đối sẽ không bao giờ giận con….”