“Bỏ đi, Nguyễn Thiên.” Thấy Nguyễn Thiên chuẩn bị xông lên lần nữa, Cố Nam Hương vội vàng ngăn cô lại.
Xung quanh ngày càng nhiều người xem náo nhiệt rồi, Tư Ngọc Tinh lại dám ngang nhiên ở đây tán tỉnh phụ nữ, nơi này nhất định phải có người.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, Cố Nam Hương mím môi nắm lấy cánh tay của Nguyễn Thiên:“Đi thôi, em không muốn nhìn thấy loại người này.”
Nghe vậy, Nguyễn Thiên mặc cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẫn là mắng Tư Ngọc Tinh, “Không là cái thá gì, tôi nói cho anh biết, muốn chết thì cứ thử xem.”
Muốn làm bẩn Cố Nam Hương chỉ đơn giản là đang tìm đến cái chết.
Sau khi bỏ lại câu nói này, Nguyễn Thiên ôm vai Cố Nam Hương rời đi ngay lập tức.
Cùng lúc đó, trong hành lang đối diện, Tư Bắc Thần liếc nhìn Tề Vũ bên cạnh “Xem kịch?”
“…”
Tề Vũ ban đầu muốn xem Tư Ngọc Tinh có thể nhận được món quà gì, nhưng anh ta không ngờ rằng Tư Ngọc Tinh đã chạm vào một người phụ nữ trước khi nhìn thấy món quà.
Tề Vũ thậm chí không nghĩ về điều đó, anh cầm điện thoại và bắt đầu quay phim, nhưng có điều gì đó không ổn khi anh ấy đang quay phim.
Tư Ngọc Tinh đã trêu ghẹo lại chính là Cố Nam Hương!
Với sự hiểu biết rõ ràng, Tề Vũ ngay lập tức gọi điện cho Tư Bắc Thần, tuyên bố rằng bản thân mình đang bị người khác bắt nạt bảo Tư Bắc Thần đến cứu.
Khi đó Tư Bắc Thần nghe được hắn ngữ khí không rõ ràng, chỉ đáp lại hai chữ: “Có bệnh?”
Tề Vũ, người bị bắt nạt mở miệng nhưng không thể giữ mồm miệng cuối cùng nói ” Cố Nam Hương đang bị bắt nạt, tôi không quan tâm đến điều đó!” và nhanh chóng cúp điện thoại.
Nói như vậy, nhìn thấy một nữ nhân bị một tên cặn bã khi dễ, bất luận như thế nào, sao có thể đứng nhìn!
Nhìn thấy hành động tiếp theo của Tư Ngọc Tinh, Tề Vũ đã di chuyển, nhưng ngay khi anh ta di chuyển, ai đó đã giải cứu người đẹp.
Này, không ai khác chính là Nguyễn Thiên
Nguyễn Thiên không gọi là đánh, đó gọi là giết người!
Trong khi đánh đập và tố cáo hành vi đê tiện của Tư Ngọc Tinh, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
“Chậc chậc, thật may khi Tư Bắc Thần không đến! Không thì sẽ có người ghen muốn lên thiên đường luôn.”
Tề Vũ dựa vào lan can, thích thú quan sát.
Đang xem kịch hay anh chợt cảm thấy sau lưng mát lạnh.
“Là gió thổi sao?” Tề Vũ lẩm bẩm.
Khi anh ta quay lại, anh ta sợ chết khiếp.
Miệng cứng ngắc không nói nên lời.
Sắc mặt vốn đã vô cùng tái nhợt lại càng tái nhợt, thậm chí có chút tái xanh
“Tiểu Thần Thần, cậu đã đến khi nào?”
Một lúc sau, Tề Vũ lấy lại bình tĩnh và hỏi một cách khô khan.
Có lẽ chưa đầy mười phút kể từ khi anh ta kết thúc cuộc điện thoại!
Và câu trả lời anh nhận được là câu nói “đang xem kịch” từ người bạn một cách lạnh lùng.
“Tiểu Trần Thần, nghe tôi giải thích!”
“Tề Vũ, cậu thử gọi tôi một tiếng tiểu Thần Thần nữa xem?”
“…Ha hả, Tư tổng, Tư Thiếu, Thần ca?Cậuthích tên nào? “
Tề Vũ ngay lập tức tâng bốc hỏi, sợ rằng Tư Bắc Thần sẽ giết chết anh ta.
Tư Bắc Thần đứng yên, sau đó lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, cơ thể thẳng đứng của anh ấy hơi thả lỏng anh dựa vào tường, thay đổi thái độ nghiêm túc nhìn Tề Vũ một cách phù phiếm.
Tề Vũ nhìn Tư Bắc Thần thế này cậu ta nuốt một ngụm nước bọt.Trong lòng anh ta tự nhủ Tư Bắc Thần đúng là có vẻ đẹp của một von yêu tinh nam.
Đáng sợ khi nghiêm túc, khi không nghiêm túc thì đến cả linh hồn cũng bị anh lấy mất rồi.
Nếu anh ta không chứng minh rằng anh chỉ thích phụ nữ, anh ta có thể bị Tư Bắc Thần biến thành cong rồi.
“Qua đây”.
Ngay khi Tề Vũ đang mơ màng, Tư Bắc Thần đã móc ngón tay đang cầm điếu thuốc gọi Tề Vũ
Tề Vũ lao về phía trước.
Nam nhân trong khói chậm rãi mở miệng, buông xuống một chữ, “Cút!”
“…”
Tề Vũ ngay lập tức dừng lại tại chỗ, gục đầu xuống.
“Anh à, em sai rồi.”
Mặc dù anh ta không biết mình sai ở đâu
“Tề Vũ, không phải tất cả mọi người đều là Cố Nam Hương.”
“Ừ?”
Tâm trí của Tề Vũ bế tắc mỗi khi anh ấy gặp Tư Bắc Thần và anh ấy không hiểu Tư Bắc Thần muốn bày tỏ điều gì.
Tư Bắc Thần không nói nữa, nhưng ánh mắt anh rơi vào nơi mà Cố Nam Hương vừa mới đứng.
Không phải tất cả phụ nữ đều có thể được giải cứu khi họ gặp phải sự quấy rối, điều họ có thể làm là giúp đỡ một tay khi họ nhìn thấy điều đó, thay vì ngồi xem kịch.
Tề Vũ nhìn theo hướng nhìn của Tư Bắc Thần, sau một lúc, anh hiểu ra.
“Bắc Thần, tôi…”
“Đi về đi!”
Tư Bắc Thần dập mẩu thuốc lá, cắt ngang lời chưa nói của Tề Vũ
Nghe vậy, Tề Vũ kìm lại lời nói của mình và ngoan ngoãn đi theo phía sau Tư Bắc Thần.
Vừa đi, Tề Vũ không khỏi nghĩ làm sao Tư Bắc Thần có thể xuất hiện ở đây nhanh như vậy?
Những nghi ngờ của anh đã được định sẵn là không có câu trả lời từ Tư Bắc Thần
Anh ta chỉ có thể thầm nghĩ rằng đây là siêu năng lực của Tư Bắc Thần.
Nhưng anh ta không bao giờ nghĩ rằng Tư Bắc Thần tình cờ ở gần đây, và khi anh nhận được tin tức, cho dù anh phải mất một thời gian cũng vội vàng chạy đến.
Nhưng thời điểm mà anh không muốn vội vàng vượt qua là rất tài tình.
Một mặt, anh nghe thấy Nguyễn Thiên gọi người phụ nữ của mình, mặt khác nhìn thấy Tề Vũ biết rằng người phụ nữ đó đang bị quấy rối, không những không tiến tới giúp đỡ mà còn xem kịch một cách chú tâm và vui vẻ.
Tề Vũ cảm thấy rằng mình thực sự đã gặp rắc rối.
Ài sớm biết như vậy, anh ta đã không đứng xem kịch hay mà phải bước ra giúp đỡ Cố Nam Hương rồi.
—————————-
“Nhị thiếu gia, đây là cái gì?” Tư Ngọc Tinh vừa trở lại phòng riêng, quản lý của DD liền nhìn thấy vết thương rõ ràng trên mặt của hắn.
“Bị một con khỉ không biết sống chết cào cũng không sao.” Tư Ngọc Tinh sắc mặt lạnh lùng ngồi xuống, hơi thở không gần gũi với người lạ khiến người bên cạnh run lên
“Nhị thiếu, có cần chúng ta tìm người dạy dỗ ngươi cào ngài không?”
“Tại sao, coi thường tôi?”
“…”
Người nói chuyện vô cùng tê dại, hắn không biết mình nói lời nào, lời nào lộ ra ý khinh thường Tư Ngọc Tinh.
“Aiza, Nhị thiếu, anh xem anh nói đi đâu vậy. Chúng ta sao dám khinh thường anh, chẳng qua là cho rằng có mấy con khỉ không quấy rầy anh động thủ, sợ bẩn tay.”
Khi Dương Viêm bước vào, cô ấy nghe thấy Tư Ngọc Tinh rõ ràng đang tìm lỗi cô ta nhanh chóng tiếp tục chủ đề này.
Sau đó tiến lên một bước, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tư Ngọc Tinh “Nhị thiếu gia, ra ngoài nhận lễ vật hiển nhiên là chuyện rất vui, nhưng chuyện này xảy ra chúng ta nhất định sẽ đem con khỉ kia ra dạy dỗ ra cho nó một bài học, đến lúc đó để cho con khỉ kia phải quỳ trước mặt Nhị thiếu gia nhận lỗi.”
Giọng nói của Dương Viêm mềm mại, cô ta dán cơ thể của mình vào cơ thể của Tư Ngọc Tinh một cách quyến rũ.
Tư Ngọc Tinh giật giật khóe miệng, vươn tay ôm Dương Viêm vào lòng.
“Quả nhiên mỹ nữ ăn nói giỏi nhất, đại mỹ nhân chỗ nào cũng đẹp.”
Nói xong lời này, Tư Ngọc Tinh tay liền hướng Dương Viêm bên miệng, tinh xảo miết đôi môi, phảng phất lưu luyến đôi môi đỏ mọng này. Dương Viêm hơi sửng sốt, nhưng trong lòng lại nở hoa vui sướng.
Cô ta rất tự tin về ngoại hình của mình.