Đó là tiếng của Phương Bội Lôi, cô ta đi cà nhắc cố gắng chạy ra khỏi văn phòng. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, cô ta liền chỉ về phía người đã chạy xa đó, kiệt sức thở hổn hển: “Mau… Mau đuổi theo anh ta! Anh ta cầm dao trên tay!”
Từ xa Tố Diệp nhìn thấy anh ta tay cầm con dao gọt hoa quả, đang trong tình trạng điên loạn. Cô không nói năng gì, đuổi theo nhanh như đạp trên bánh xe lửa. Ở những nơi như phòng chẩn trị tâm lý, việc gặp những kẻ khùng điên không phải là hiếm, tỷ lệ bắt gặp của những bác sỹ thôi miên còn cao hơn, vậy nên cô sớm đã quen rồi.
Người cầm dao dọc đường vừa chạy vừa gào thét, thu hút sự chú ý của không ít người. Nhưng ai cũng bị con dao trong tay anh ta dọa cho hồn bay phách tán, chạy tán loạn như chim vỡ tổ. Tố Diệp chạy đằng sau không ngừng hét lên: “Anh ta nguy hiểm lắm, mọi người tránh xa ra!”
Những người điên thường không chạy theo một đường xác định. Cũng may Tố Diệp chạy theo khá nhanh. Ngay lúc cô sắp đuổi kịp thì anh ta xông vào phòng họp. Cô cũng đuổi theo vào trong, định “bắt rùa trong hũ”. Ai ngờ vừa xông vào liền nhìn thấy giáo sư Đinh và Niên Bách Ngạn đang bắt tay nhau, hai người có vẻ như vừa bàn bạc xong.
“Cẩn thận!”
Cả hai không ai ngờ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhất là giáo sư Đinh. Nghe thấy Tố Diệp hét lên như vậy, ông ta đúng là đã giật nảy mình. Liền sau đó, con dao đột ngột chuyển hướng, nhằm thẳng về phía Tố Diệp chém xuống, chắc chắn vì oán hận cô phá hỏng việc của anh ta.
Tố Diệp giương mắt nhìn người đó giơ tay bổ về phía cô. Trong khoảnh khắc, cô khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa. Bóng hình cao lớn ấy cũng xông tới phía cô. Tiếc là gã điên đã tới trước mặt cô, nhanh chóng giơ con dao lên.
Nói thì chậm chứ việc xảy ra rất nhanh. Cô giơ tay lên liền đụng mạnh phải cổ của anh ta, lực của anh ta mạnh tới nỗi đầu ngón tay cô cũng run rẩy. Con dao còn cách ấn đường của cô gần 0.1 milimét nữa thì rơi “cạch” một cái xuống đất, người đó cũng ngay lập tức ngã vật ra đất.
Bóng hình cách đó không xa cũng đột ngột dừng bước.
“Ôi trời ơi, anh Niên không sao chứ?” Phương Bội Lôi cũng chạy vội tới phòng họp, vừa nhìn thấy người nằm dưới đất đã bất tỉnh nhân sự liền vỗ vỗ ngực bình tĩnh lại, đi tới trước mặt Niên Bách Ngạn hết lòng quan tâm: “Anh có bị thương ở đâu không? Thật xin lỗi, người này trong lúc bị thôi miên đã xảy ra chút vấn đề. Cũng may anh kịp thời chặn lại, nếu không anh ta sẽ làm người khác bị thương mất. Anh Niên…”
“Này này này, bác sỹ Phương!” Tố Diệp đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, thẳng thừng ngắt lời Phương Bội Lôi: “Cô nhìn cho rõ nhé, tôi mới là người xử lý được bệnh nhân của cô, không hề liên quan gì tới người bên cạnh, hiểu không? Không phải chỉ có đàn ông mới khống chế được đàn ông đâu.”
“Hả?” Phương Bội Lôi kinh ngạc, nét mặt bỗng ngượng ngùng.
“Còn nữa, ngón tay tôi bây giờ vẫn còn run lên đây này, còn chưa đòi tiền thuốc của cô, chí ít cô cũng phải nói một câu cảm ơn chứ. Còn nữa, anh ta còn nằm dưới đất mà cô không lo lắng quan tâm gì sao?” Dù là nhà thôi miên hay bác sỹ trị liệu, nhưng phàm là những bác sỹ tiếp xúc những bệnh nhân tâm lý, đằng sau lưng bọn họ, luôn phải chuẩn bị sẵn một cánh cửa. Một khi bệnh nhân lên cơn điên hoặc uy hiếp bác sỹ, các bác sỹ có thể chạy thoát ra ngoài bằng cánh cửa đó. Vừa rồi Phương Bội Lôi không những không chạy ra mà còn đuổi theo. Điều này khiến Tố Diệp cũng có phần kính nể sự gan dạ, hiểu biết của cô ta. Nhưng thoắt cái, cô ta lại quay sang nịnh nọt bợ đỡ Niên Bách Ngạn khiến cô nổi điên, nhất thời không thể thừa nhận tố chất nghề nghiệp của cô ta.
“Bác sỹ Tố nói không sai, cô muốn cảm ơn thì nên cảm ơn cô ấy mới phải.” Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng đã chịu lên tiếng, ngữ khí lạnh đạm.
Phương Bội Lôi mím môi, mỉm cười: “Khách hàng xảy ra chút chuyện, chúng tôi là bác sỹ tư vấn tâm lý phải đứng mũi chịu sào là lẽ đương nhiên. Nhưng anh Niên là khách quý của chúng tôi, nếu làm anh sợ hãi thì không hay.”
Giáo sư Đinh bên cạnh cũng lo Niên Bách Ngạn vừa bị kinh hãi, tiện thể hỏi thăm tình hình của anh. Tố Diệp nổi hết cả da gà vì mấy lời buồn nôn đó. Sau khi người đàn ông dưới đất được bảo vệ khiêng đi, cô cũng chẳng hơi đâu đứng lại xem cảnh tượng ấy. Vừa định quay đầu bước đi, giọng nói trầm thấp của Niên Bách Ngạn đã vang lên phía sau: “Bác sỹ Tố! Cô không bị thương chứ?”
Thật hiếm khi có người còn nhớ tới cô, nhưng người đó lại là vị khách quý mà giáo sư Đinh và Phương Bội Lôi coi như báu vật phải nắm chắc trong tay. Chuyện này không nực cười sao? Tố Diệp hít sâu, quay đầu uể oải đáp: “Không chết được!”
Niên Bách Ngạn vẫn cẩn trọng như thường, dường như đã nhận ra sự hờn dỗi ẩn sâu trong lòng cô. Sau khi nghiêm túc đánh giá cô vài giây, anh liền nói: “Nếu đã không sao thì đi theo tôi, ăn cơm trưa.”
Giáo sư Đinh và Phương Bội Lôi ngơ ngác nhìn nhau.
Tố Diệp không ngờ anh lại nói thẳng như vậy trước mặt hai người họ. Đôi môi hồng của cô khẽ cong lên, đứng im bên cửa, không hề động đậy. Niên Bách Ngạn không nói một lời, bước lên trước, cầm tay kéo cô đi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!