An Tiểu Đóa cười ranh mãnh, uống một ngụm lớn cà phê rồi đập bàn, “Đúng rồi, xe! Mau dẫn mình đi coi xe.”
An Tiểu Đóa là điển hình của mù đường, cho nên tới nay cô đều hạn chế chạy xe, nhưng niềm yêu thích xe luôn tồn tại trong cô. Vì vậy, vừa nghe TôNhiễm có xe, cô liền rục rịch.
Tô Nhiễm bưng cốc sữa ấm bằng hai tay, độ ấm từ mặt ngoài cốc truyền đến lòng bàn tay nhưng không cáchnào sưởi ấm lòng cô. Tô Nhiễm thở dài, “Mình không có chạy xe đến.”
“Vì sao?” Xung quanh rất yên tĩnh nên giọng nói An Tiểu Đóa nghe có vẻ hơi chói tai.
Tô Nhiễm ra hiệu cô nhỏ giọng lại, nói khẽ: “Mình thấy đi phương tiện giao thông công cộng rất tốt, bảo vệ môi trường. Mình lại không cần chenchúc với xe khác vào giờ cao điểm, mà không khác người nữa.”
“Mình thấy cậu ngốc thì có.” An Tiểu Đóa không đồng ý nhìn cô, “Người ta chocậu đồ thì cậu cứ lấy đi, không lấy mới là khác người đó.”
“Tiểu Đóa, có nhiều chuyện cậu không hiểu đâu.” Tô Nhiễm nói được một nửathì dừng lại, mọi tâm tư chỉ có thể theo sữa nhấn chìm vào miệng, hàngmi dài rủ xuống che khuất cô đơn trong mắt. Cô yêu anh yêu đến hèn mọn,vậy thì một chút tự trọng cuối cùng, cô vẫn muốn giữ lại cho bản thânmình?
An Tiểu Đóa cẩn thận quan sát Tô Nhiễm. Hồi lâu sau, cô kéo tay Tô Nhiễm qua, lo lắng hỏi, “Có phải cậu không hạnh phúc không?”
Tô Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười che đi nổi cô đơn trống trải trong lòng, “Không, Tiểu Đóa, mình được mà, thật đó.”
Đây đúng là một người bạn chân chính.
Trong cuộc đời mỗi người, bạn gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người hỏibạn mua căn nhà này bao nhiêu? Có người hỏi chồng bạn một tháng kiếmđược bao nhiêu tiền? Cũng có người hỏi bạn kết hôn chưa? Có con chưa?Nhưng chỉ có người bạn thật sự thương yêu bạn, mới hỏi bạn một câu…bạn hạnh phúc không?
Cô hạnh phúc không?
Gặp Lệ Minh Vũ làlúc hạnh phúc của cô bắt đầu. Nhưng ngày hôm nay, niềm hạnh phúc này đãpha trộn quá nhiều đắng cay và chua xót, khiến cô không thể không hoàinghi, tình yêu, thật sự là như thế này sao? Hay là, tất cả những điềunày đều do ông trời sắp đặt trừng phạt tình yêu đơn phương, để người tanếm trải tột cùng đau khổ, cuối cùng thì hiu quạnh héo tàn.
AnTiểu Đóa thử tìm trong ánh mắt Tô Nhiễm ra một chút bóng dáng của bịađặt, nhưng chưa được như mong muốn thì đã bị tiếng giầy cao gót lanhlảnh phá vỡ trầm mặc giữa hai người. Ngay sau đó, một giọng nữ uyểnchuyển ngọt ngào chen ngang….
“Cô là bà Lệ?”
Tô Nhiễmngẩng đầu, đôi mắt đẹp ánh ra hình bóng người phụ nữ sang trọng. Khóemiệng cô ta khẽ nhếch lên cười, không nói thẳng nhưng làm sao cũng không thân thiết được.
Đôi mắt Tô Nhiễm chợt ngây ra. Đại não cônhanh chóng đem người phụ nữ ở trước mặt liên tưởng tới người phụ nữ đeo sát Lệ Minh Vũ, rồi cùng anh rời khỏi buổi tiệc.
Hạ Đồng?
Sao lại là cô ta?
“Bà Lệ, không ngại tôi ngồi xuống chứ?” Hạ Đồng cười cười, cầm giỏ xách hàng hiệu trong tay đặt lên bàn.
Tô Nhiễm không ngờ tốc độ tiến công của Hạ Đồng sẽ dũng mãnh như vậy, nụcười bình thản luôn nở trên môi người khách không mời mà đến này, thựctế sớm đã đánh giá đối phương từ đầu đến chân.
“Mời ngồi.” Cô nói một cách dịu dàng.
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. [1]
[1] Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.
Hạ Đồng ngồi xuống, cô ta mặc một chiếc quần legging màu đen, đùi phải vôcùng tự nhiên bắt chéo lên chân trái, rồi tao nhã nghiêng sang một bên.Quần legging đen càng tôn đôi chân Hạ Đồng thêm thon dài gợi cảm.
“Vị này là?” Hạ Đồng nhìn thoáng qua An Tiểu Đóa.
Tô Nhiễm không có ý giới thiệu, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của An Tiểu Đóa, điềm đạm nói, “Tiểu Đóa, mình gọi điện cho cậu sau nha.”
An Tiểu Đóa dường như đã đoán được phần nào, muốn nói gì đó thì bị ánhmắt Tô Nhiễm ngăn lại, đành cầm túi đứng dậy, nói, “Được rồi, có chuyệngì thì cậu phải gọi ngay cho mình.” Nói xong, lại nhìn thoáng qua HạĐồng, nhíu mày, bồi thêm một câu, “Tô Nhiễm, nếu cậu muốn đuổi ruồi thìcứ nói mình biết, mình mua cho cậu mười chai thuốc diệt côn trùng loạilớn!”
Hạ Đồng không vui, liếc mắt nhìn An Tiểu Đóa.
An Tiểu Đóa cũng không chút nào yếu thế, trừng mắt lại Hạ Đồng.
Tô Nhiễm vội vàng khuyên An Tiểu Đóa rời khỏi.
Bên ngoài quán cà phê, tuyết rời càng lúc càng dày.
Hạ Đồng gọi nước uống, rồi ngồi vào chỗ An Tiểu Đóa vừa ngồi lúc nãy. Phụnữ và phụ nữ rất kỳ lạ, mục đích gặp mặt quyết định lực hút giữa haingười. Một đôi tri kỷ khi ngồi mặt đối mặt, cơ thể thường nghiêng vềtrước, còn một đôi oan gia khi ngồi mặt đối mặt, đương nhiên sẽ dùngkhoảng cách để biểu đạt bài xích và kháng cự trong nội tâm. Bất luận nụcười có bao nhiêu tươi, bất luận lời nói có bao nhiêu ngọt thì sự bấtđồng lực hút sớm đã quyết định thái độ và tính chất của cuộc nói chuyệngiữa hai người.
Cử chỉ và lời nói của con người đôi khi còn chân thực hơn cả ánh mắt, càng có năng lực bày tỏ chuẩn xác suy nghĩ trong nội tâm.
“Bà Lệ lúc rỗi rãi thường hay hẹn bạn bè sao? Cũng đúng thôi, thỉnh thoảnggặp bạn bè quả thực có thể khuây khỏa nỗi lòng.” Hạ Đồng cười nhìn cô,lời nói chứa đầy sự tự cao.
Tô Nhiễm không khó nghe ra giọngđiệu hả hê của cô ta, cầm cốc sữa nóng uống, nói: “Gặp nhau lần đầukhông nên nói câu này.” Sau đó, ánh mắt Tô Nhiễm thoáng hờ hững, nhếchmiệng hỏi, “Xin hỏi cô là?”
Tình nhân và vợ lớn vĩnh viễn đềubắt đầu như thế này, ai quy định vợ lớn nhất định phải phát điên, rồiluôn mồm luôn miệng mắng hồ ly tinh? Xung đột giữa phụ nữ đa phần thường quay quanh một người đàn ông, vậy thì cứ xem ai có khả năng giữ bìnhtỉnh lâu hơn.
Trong tình yêu và cuộc hôn nhân này, Tô Nhiễm đãvô tình nhận lấy thất bại, nhưng không có nghĩa là cô cũng phải đầuhàng trước mặt tình địch. Ít nhất, cũng nên vì bản thân mà giữ lại mộtchút tôn nghiêm cuối cùng.
Hạ Đồng nghe cô nói vậy, vốn sửngsốt, khóe miệng khẽ nhếch lên châm chọc, “Không ngờ bà Lệ lại thích giảngây giả ngô.” Nói xong, rút từ trong hộp thuốc tinh tế ra một điếuthuốc lá dành cho nữ. Điếu thuốc dài mảnh màu đen kẹp giữa những ngóntay sơn móng, muốn châm thuốc nhưng lại ra vẻ như quan tâm đối phương,”Không ngại chứ?”
Tô Nhiễm không trả lời, cười khẽ, “Để ý chứ,người hít phải khói thuốc chịu ảnh hưởng nhiều hơn người hút thuốc mà.Điều này phàm là người trưởng thành đều biết.”
Có lẽ Hạ Đồngkhông ngờ Tô Nhiễm sẽ trả lời như vậy, cô ta giật mình, ngón tay thondài vuốt nhẹ điếu thuốc, ánh mắt dần chuyển sang công kích…
“Bà Lệ không theo kịp thời đại rồi, thuốc lá nữ này không hề có hại cho sức khỏe. Khi châm thuốc, nó sẽ tỏa ra hương thơm tươi mát. Chắc vì thuốcnày hiếm nên không ai biết.” Cô ta phả một hơi thuốc vào mặt Tô Nhiễm,nói, “Trong nước không mua được loại thuốc này đâu. Minh Vũ biết tôithích, cố ý đặt từ nước ngoài về.”
Dựa theo câu nói này của côta, rõ ràng là đang gây hấn. Trong không khí, vốn đang thơm ngát mùi càphê cũng đổi thành mùi thuốc súng.
Trong xung đột giữa phụ nữ,lòng người nào hỗn loạn hơn thì sẽ dẫn thẳng đến kết cuộc thất bại. TôNhiễm nghe được ý đồ khiêu khích đối phương của Hạ Đồng, nụ cười dịudàng luôn nở trên môi, chỉ tay về phía góc tường, coi thường nói: “Tôinghĩ, cô vẫn nên tôn trọng quy định.”
“Con người sống ở đời không thể muốn làm gì thì làm, phải sống theo đạolý. Con người cũng là một tổ chức của xã hội động vật, phải tuân theođạo đức và khuôn mẫu có sẵn, bằng không sao có thể gọi là con người?” Tô Nhiễm nhẹ nhàng lên tiếng, nụ cười bình thản.
Hạ Đồng nghe racô đang mắng khéo mình, cười lạnh nói: “Thì ra bà Lệ là người khéo ănkhéo nói.” Cô ném điếu thuốc trong tay sang một bên, hơi đổi tư thếngồi, rồi chuyển đề tài, “Nếu trí nhớ của bà Lệ không tốt, vậy để tôigiới thiệu một chút. Tôi là Hạ Đồng, chắc Minh Vũ từng nhắc tên nàytrước mặt cô.”
“Hóa ra là cô Hạ, thất lễ rồi. Trước mặt tôi,Minh Vũ chưa bao giờ nhắc tới tên cô. Nhưng mà bây giờ biết cũng chưamuộn.” Giọng Tô Nhiễm từ tốn, lẳng lặng nhìn cô ta, “Nếu cô Hạ khôngngại, có chuyện gì cô cứ nói thẳng.”
Ánh mắt Hạ Đồng xoi mói, nói mỉa mai, “Được, vậy tôi sẽ nói thẳng. Tôi và Minh Vũ đã thích nhau từ lâu rồi.”
Những lời này khều thẳng vào nỗi đau của Tô Nhiễm. Tuy rằng cô đã sớm chuẩnbị tâm lý nhưng vẫn bị Hạ Đồng đánh mạnh một cái. Bàn tay cầm cốc vôthức báu chặt lại, giống như trái tim cô đang không ngừng co rút, mỗilần co rút máu lại ngấm ra ngoài, cuối cùng trong cổ họng hầu như đềulan tràn mùi máu.
Độ ấm từ cốc sữa trong tay như tiếp thêm sức mạnh đáp trả cho Tô Nhiễm. Cô nhìn Hạ Đồng, cười dịu dàng như cũ, “Thì sao?”
“Ngày hôm nay, tôi gọi cô một tiếng bà Lệ là vì nể mặt Minh Vũ. Cô thích giảngây giả ngô là chuyện của cô. Tôi tới tìm cô hôm nay chỉ để hỏi, cômuốn gì mới chịu rời khỏi Minh Vũ, ly hôn với anh ấy?” Giọng điệu HạĐồng càng thêm công kích, cực kỳ trái ngược với sự dịu dàng của TôNhiễm.
“Sao cô Hạ lại cho rằng hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch nhỉ?” Ánh mắt Tô Nhiễm lãnh đạm, ngữ khí vẫn thong thả như trước.
Hạ Đồng chăm chăm nhìn Tô Nhiễm bằng ánh mắt khinh thường, “Hôn nhân củangười khác tôi không biết, nhưng hôn nhân của cô và Minh Vũ chính là một cuộc giao dịch.” Cô ta dừng một lát, hừ lạnh một tiếng, “Cô cho rằngMinh Vũ lấy cô là vì cái gì? Nếu như thân phận của cô không phải là côba nhà họ Hòa, còn lâu anh ấy mới để mắt đến cô. Cô cũng không tự nhìnlại mình coi có xứng với Minh Vũ hay không. Con nhỏ ngu ngốc chỉ biếtuống sữa. Muốn làm phu nhân bộ trưởng, đùa hả.”
Mỗi một câu nóinhư là dao nhỏ đâm vào trái tim Tô Nhiễm. Đặc biệt là ánh mắt Hạ Đồngcàng như mũi kim đâm xuyên đôi mắt cô. Tô Nhiễm thầm hít sâu một hơi,cầm muỗng quấy sữa trong cốc, mạnh mẽ dùng lý trí ngăn lại đau đớn trong lòng.
“Cô Hạ, nếu nói đây là một cuộc giao dịch, vậy thì haibên giao dịch phải có kết quả mới được. Giao dịch chưa kết thúc nghĩa là hai bên vẫn chưa đi đến kết quả như mong muốn. Cô Hạ lúc này muốn đoạtlấy hình như còn hơi sớm.” Ý cười nơi mắt cô càng đậm, sáng lạn đến chóa mắt đối phương. “Về phần sữa này, tôi từ nhỏ đã không quen uống rồi,nhưng không còn cách nào khác, Minh Vũ lo lắng tôi bị đau dạ dày, khôngcho phép tôi uống cà phê. Phụ nữ mà, lấy chồng thì theo chồng, chồng đãcó ý tốt, tôi người làm vợ đương nhiên phải thuận theo mới được.”
Hạ Đồng nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
“Còn nữa…” Tô Nhiễm khẽ mỉm cười, thong dong nhìn Hạ Đồng, “Chắc Minh Vũkhông biết cô đến tìm tôi đâu nhỉ? Anh ấy không thích bên ngoài quấy rầy đến người nhà anh ấy đâu. Xem ra, cô chẳng hiểu gì về anh ấy rồi.”
Bên ngoài cửa sổ lớn sau lưng Tô Nhiễm, bông tuyết lất phất bay. Tráingược với phong cách ăn mặc xa hoa của Hạ Đồng, hôm nay Tô Nhiễm mặc áolen màu trắng đơn giản và tươm tất, phối hợp với bông tuyết rơi dày phía sau, cô như một thể hòa hợp của đất trời. Thần sắc cô dịu dàng điềmtĩnh vô cùng, ngay cả giọng điệu cũng chưa từng gắt lên.
Nghe cô nói, Hạ Đồng thầm than đã tính toán sai. Cô không ngờ người phụ nữ củaLệ Minh Vũ sẽ ung dung điềm tĩnh như vậy, thậm chí khi đối mặt với khiêu khích của cô ta, Tô Nhiễm vẫn mỉm cười như cũ. Tô Nhiễm này quá đơnthuần hay tâm cơ quá nặng?
“Tôi nghĩ trên đời này không ai hiểuMinh Vũ hơn tôi.” Hạ Đồng nhanh chóng chuyển hướng tấn công. Cô ta uốngcốc cà phê bồi bàn vừa bưng lên, tỏ ý phản đối nhún vai, “Hôm nay nếu đã nói đến mức này rồi, vậy tôi cũng không ngại nói rõ thêm với cô. Côbiết mấy ngày nay Minh Vũ không về nhà thì anh ấy ở đâu không? Cô nắmđược nơi anh ấy ở chứ? Bà Lệ, tuy Minh Vũ đã cưới cô, nhưng cho tới bâygiờ anh ấy chưa từng coi cô là vợ, nếu không thì sao lại không về nhàvới cô?”
Tay Tô Nhiễm bất giác phát run, nụ cười trên môi cũng thoáng cứng lại.
Hạ Đồng thấy Tô Nhiễm không nói gì, tao nhã nhướng người ra trước, đưa bàn tay sơn móng đỏ chót vén tóc qua tai, nhếch miệng cười khinh khỉnh, “Bà Lệ, tôi không phải người đầu tiên bới móc khuyết điểm của cô. Khi haingười kết hôn thì đã đồn đại ra rồi. Nói cái gì mà căn biệt thự Bán Sơnthực ra là tài sản của nhà họ Hòa. A, tôi hiểu rồi…” nói được một nửacô ta như vừa tỉnh ngộ, khoa trương lấy tay che miệng ra vẻ giật mình…
“Cô nói, có phải ba cô biết cô là người lập dị, sợ cô không ailấy nên mới đem căn biệt thự mười ngàn thước [1] làm của hồi môn cho côkhông? Chà chà, chuyện này rất đáng đồng tình với Minh Vũ nha. Cuốicùng, tôi cũng hiểu rõ nguyên nhân anh ấy không muốn về nhà rồi. Nghĩcũng đúng, ở trong biệt thự đó với đi ở rể thì có cái gì khác nhau đâu.Huống chi, Minh Vũ là người rất coi trọng danh dự.”
[1]Thước: đơn vị đo lường của Trung Quốc, một thước khoảng 1/3 mét.
Trái tim Tô Nhiễm bỗng dưng đau xót, ánh mắt nhìn Hạ Đồng dần chuyển lạnh,”Cô Hạ à, nói chuyện phải chú ý một chút. Chỉ bằng mấy lời vừa rồi tôihoàn toàn có thể kiện cô tội phỉ báng.”
Người lập dị nhà họ Hòa, biệt danh giới truyền thông tặng cho cô vào ngày cưới. Đám cưới củanghị sĩ Lệ Minh Vũ, đương nhiên sẽ nhận được rất nhiều sự quan tâm từphía bên ngoài. So với Lệ Minh Vũ, ký giả càng có hứng thú với Tô Nhiễmhơn.
Thực ra thì chuyện này đơn giản vô cùng. Tô Nhiễm là ngườicó khứu giác nhạy duy nhất của nhà họ Hòa. Mẹ Tô Ánh Vân của Tô Nhiễm từ nhỏ đã dạy cô ngửi nhiều loại hương khí và thực vật. Tới hôm nay, tuyluôn bài xích nghề điều chế hương nhưng việc này đã thành thói quen lâunăm của cô. Khi Tô Nhiễm ngửi thấy mùi hoặc thực vật mới đều sẽ vô thứcnhớ kỹ. Để ghi nhớ, Tô Nhiễm còn có một thói quen, thói quen này làmngười ngoài khó bề tưởng tượng, đó là…nhai thực vật.
Cô chorằng, mùi hương thường rất dễ nhớ nhưng thực vật thì ngược lại. Thực vật sinh sản theo mùa nên sẽ nảy sinh ít nhiều biến hóa. Nếu chỉ dựa vàomũi để phân biệt thì không chuẩn xác, dùng răng và khoang miệng, kết hợp với mũi dẫn truyền đến đại não phân tích thì mới cảm thụ được sự biếnhóa ở thực vật. Làm vậy mới có thể nhanh chóng phân biệt được mùi hươngcủa thực vật ở các giai đoạn khác nhau.
Phương pháp này do chính Tô Nhiễm nghĩ ra. Những bậc thầy điều chế hương hiện nay không còn dùng cách nguyên thủy này để phân biệt mùi nữa. Vì vậy, hành vi khác ngườicủa Tô Nhiễm được lý giải thành tật xấu khó hiểu.
Mà trùng hợpcó ký giả chụp được lúc Tô Nhiễm đang nhai thực vật nên liền thành ngọnnguồn để bên ngoài suy đoán sôi nổi. Tính cách con người chính là nhưvậy, khi đối mặt với tình huống nào đó thì chỉ biết nhận xét theo cảmtính mà chưa bao giờ tự hỏi phía sau tình huống đó còn có nguyên nhân và ý nghĩa gì khác hay không. Hành vi “quái đản” này của Tô Nhiễm làm giới truyền thông càng lúc càng hứng thú. Đây cũng là nguyên nhân khiến TôNhiễm tuy đã kết hôn gần ba tháng nhưng ký giả vẫn thường xuyên chụp ảnh cô.