+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Trong mắt Chu Lôi, Tống Họa chẳng khác nào con hề.
Nhìn thấy Tống Bảo Nghi biết y thuật nên bắt chước xách cái hòm thuốc theo.
Thấy Tống Bảo Nghi đọc sách liên quan đến văn tự Ai Cập cổ, cũng làm bộ làm tịch đọc theo.
Tóm lại, Tống Bảo Nghi làm gì, nó cũng làm theo.
Nó nào biết rằng hành động có thể bắt chước, nhưng nội hàm và khí chất thì không cách nào mô phỏng được.
Người như vậy chỉ tổ làm trò hề cho thiên hạ.
Tống Bảo Nghi nhìn về hướng Tống Họa vừa đi mất, giải thích: “Mẹ đừng nói vậy, chị chỉ là muốn học thêm một vài thứ thôi mà.”
“Nó cho rằng nó là con hả? Học cái là biết?” Giọng của Chu Lôi mang đầy sự khinh thường, “Một đứa con hoang thôi còn nghĩ mình có gen tốt gì hả? Không biết tự lượng sức.”
Trước mặt Tống Bảo Nghi, Tống Họa vĩnh viễn chỉ là con hề, vĩnh viễn làm nền cho Tống Bảo Nghi.
“Mẹ nói nhỏ thôi! Lỡ chị nghe thấy sẽ tự ti đó.”
“Nó còn biết tự ti?” Chu Lôi cười lạnh, “Nếu nó biết tự ti thì chẳng như bây giờ rồi.”
Nếu nó có sĩ diện thì đã không làm ra kiểu chuyện như bắt chước Tống Bảo Nghi.
Dứt lời, Chu Lôi chuyển đề tài, “Đúng rồi Bảo Nghi, bên nhà họ Vân như nào rồi? Con bắt đầu trị liệu cho Vân tiểu thư chưa?”
“Con bôi thuốc cho Vân tiểu thư rồi, ngày kia con sẽ qua đó kiểm tra lại.”
“Thái độ nhà họ như nào?”
“Khá tốt ạ. Vân lão phu nhân còn đích thân tiếp đãi con.”
“Thật vậy sao?” Chu Lôi vô cùng kinh ngạc.
Nhà họ Vân đứng đầu tám gia tộc quyền quý, Vân lão phu nhân lại là truyền kỳ trong mắt mọi người.
Rất ít người có thể nhận được sự công nhận của bà.
Không ngờ Tống Bảo Nghi thế mà lại được bà tiếp đón.
Đây đúng là niềm vinh dự to lớn.
Tống Bảo Nghi cười nói::”Thật ra Vân lão phu nhân cũng chỉ là một bà lão bình thường thôi ạ, bên ngoài miêu tả bà ấy quá là truyền kỳ hóa rồi.”
“Bà lão bình thường có thể dẫn dắt nhà họ Vân thành gia tộc đứng đầu tám gia tộc? Bà ấy chỉ là bà lão bình thường trước mặt con thôi.”
Bởi vì Tống Bảo Nghi đủ ưu tú, nên trước mặt cô, bà không khác gì những bà lão bình thường khác.
Con gái ruột của bà quá xuất sắc, Chu Lôi cũng rất vinh dự!
“Thật ra cũng không khoa trương như mẹ nói đâu, đợi mẹ tận mắt nhìn thấy Vân lão phu nhân là biết.”
“Bảo Nghi con cái gì cũng tốt, chỉ là quá khiêm tốn, thực ra có lúc con người ta không cần phải khiêm tốn như vậy. À, tình trạng của Vân tiểu thư như thế nào?”
“Cái đó mẹ không cần lo đâu, con nắm chắc hết rồi.”
“Ừ.”
Bà tin tưởng y thuật của Tống Bảo Nghi, cũng vô cùng mong đợi ngày cô trị khỏi cho Vân Thi Dao.
– —
Trang viên nhà họ Tống ở kinh đô.
Đại tiểu thư nhà họ Tống, Tống Diệc Nhan, trong tay cầm một bát tổ yến vừa chưng xong, đi tới bên cạnh Tống phu nhân, dịu dàng nói: “Mẹ không ăn gì cả ngày nay rồi, ăn chút gì lót dạ đi mẹ.”
Năm nay Tống phu nhân năm mươi tuổi, dù bảo dưỡng rất tốt nhưng vẫn không che được nếp nhăn nơi khóe mắt, cả người luôn bao phủ bởi hơi thở ưu buồn, giờ đây lại càng thêm tiều tụy, âm thầm rơi nước mắt.
“Mẹ không đói, con đem đi đi.” Tống phu nhân nhàn nhạt nói.
Tống Diệc Nhan thở dài, khuyên nhủ: “Mẹ à, người là sắt, cơm là thép.”
Tống phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói mang đầy nỗi tưởng niệm da diết, “Hôm nay…là sinh nhật của chị con.”
Tống Diệc Nhan nghe thấy thế thì ánh mắt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, “Con biết hôm nay là sinh nhật chị. Chính vì như vậy mẹ càng phải ăn cơm chứ, nếu có một ngày chúng ta tìm được chị ấy, mẹ lại ngã xuống thì phải làm sao đây? Mẹ phải thật khỏe mạnh mới đoàn tụ với chị ấy được chứ.”
Nhà họ Tống là gia tộc đứng đầu kinh đô.
Gia chủ nhà họ Tống, Tống Tu Uy, cùng vợ là Trịnh Mi Dục có ba trai một gái, người nào cũng là *nhân trung long phượng.
*Nhân trung long phượng: ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.
Con trai cả Tống Bác Sâm, ba mươi tuổi, người sáng lập công ty LP, sở hữu tài sản trăm tỉ, xứng danh đại lão giới thương nghiệp.
Con trai thứ Tống Bác Viễn, hai mươi tám tuổi, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng quốc tế, sáu tuổi đã tổ chức buổi biểu diễn cá nhân, năm mười sáu tuổi, anh thành lập công ty kinh doanh âm nhạc lớn nhất thế giới, là kỳ tài trong giới âm nhạc.
Con trai thứ ba Tống Bác Dương, hai mưới sáu tuổi, anh ấy là một ngôi sao lớn trong làng giải trí, là ảnh đế đã làm say đắm hàng triệu người hâm mộ, anh ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng của Hollywood.
Còn lại là con gái út Tống Diệc Nhan.
Là đứa con gái duy nhất của nhà họ Tống, từ nhỏ cô không những được ba mẹ chiều chuộng, mà còn được các anh trai thương yêu, phải nói là ba ngàn sủng ái đều dành cho mình cô.
Nhưng Tống Diệc Nhan không vì vậy mà kiêu căng hống hách, ngược lại cô vô cùng ưu tú, chỉ mới mười tám tuổi đã là sinh viên năm hai, hơn nữa còn giành được không ít cúp thưởng.
Trên thực tế, Tống Diệc Nhan chỉ là con gái nuôi của nhà họ Tống.
Đại tiểu thư chân chính của nhà họ Tống vừa ra đời chưa tới một tháng, đã bị người ta ôm đi mất.
Ở những năm mà máy giám sát còn chưa phổ biến đó, nhà họ Tống tìm rất lâu vẫn không tìm thấy, cơ duyên xảo hợp đã nhận nuôi cô con gái hiện tại.
Tống Diệc Nhan.
Tuy người trong nhà ngoài mặt rất chiều chuộng yêu thương cô, ăn ở mặc và đi lại đều là tốt nhất, nhưng chỉ có cô biết, thực ra mình chỉ là một vật thay thế mà thôi.
Nếu không thì nhà họ Tống đã không đặt cái tên Tống Diệc Nhan này cho cô.
Tống Diệc Nhan.
Cách đọc gần giống với Tống Ức Yên.
Mà tên của đứa bé bị thất lạc kia, chính là Tống Yên.
Ba mẹ cũng chưa từng xem cô như con gái ruột.
Giống như hiện tại.
Cô có lòng hiếu thảo bưng đồ bổ đến cho Tống phu nhân, bà chẳng những không nghĩ tới cái tốt của cô, mà còn nhắc tới Tống Yên trước mặt cô.
Chị gái?
Tống Yên là chị gì chứ?
Cô ở bên cạnh Tống phu nhân tận hiếu nhiều năm như vậy, còn Tống Yên đó đang ở đâu?
Tống Yên chưa bao giờ xuất hiện nhưng lại có thể đạt được toàn bộ tình thương của mẹ.
Mỗi lần nghĩ tới những điều này, Tống Diệc Nhan vô cùng khó chịu.
Cô không nghĩ ra, tại sao cuộc đời lại bất công như vậy chứ.
Tuy cô không phải là máu mủ ruột rà của họ, nhưng cũng đã gọi họ là ba mẹ nhiều năm như vậy rồi, nhưng bà ấy ngày nào cũng mang bộ dạng ưu buồn vì nhớ con, chưa bao giờ cho cô một nụ cười thật sự vui vẻ.
Tuy là Tống Tu Uy chưa từng biểu hiện gì trước mặt cô, nhưng có nhiều đêm cô xuống lầu uống nước, lại bắt gặp ông đứng trước cửa sổ sát sàn, âm thầm hút thuốc.
Dáng vẻ đó, rõ ràng là đang nhớ tới đứa con gái đã thất lạc kia.
Mỗi lần nghĩ tới, cô đều rất hận Tống Yên chưa từng gặp mặt đó.
Cô hận cô ta đã cướp đi tất cả của cô!
Cô hận ba mẹ, hận họ thiên vị.
Nghe thấy thế, Tống phu nhân lập tức bưng bát tổ yến lên uống một ngụm lớn.
Tống Diệc Nhan nói đúng, bà phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, bà phải đợi con gái trở về.
Nhìn thấy bà như vậy, cô càng thêm khó chịu, nhưng cô vẫn phải tỏ ra như không có gì.
Uống tổ yến xong, Tống phu nhân nhìn Tống Diệc Nhan, “Diệc Nhan, gần đây có tin tức gì của chị con không?”
Tống Diệc Nhan là một đứa trẻ tốt, chủ động nhận việc muốn tìm Tống Yên.
Những năm này vì để tìm Tống Yên, Tống Diệc Nhan đã chạy đi biết bao nhiêu nơi.
Tống phu nhân đều thấy cả, cũng rất đau lòng cô.
Tống Diệc Nhan lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng mẹ yên tâm, con vẫn luôn theo dõi việc này và con sẽ không từ bỏ nếu có manh mối dù chỉ là nhỏ nhất.”