Hạt mưa ngày ấy – Chương 04.01
CHƯƠNG 4: ĐI TÌM SỰ THẬT
(1) Mẩu giấy bí ẩn
Hương Anh nhặt trong cát một mẩu giấy rất nhỏ, nếu như cô không để ý chắc nó đã bị vùi lấp trong cát rồi. Cô mở ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy duy nhất trong đó có ba chữ: “NGỰA NGẠC NHIÊN”.
“Cái giấy này viết cái quái gì vậy?”
Hương Ly đưa tay ra:
“Đưa tớ xem.”
Cô cầm mẩu giấy, nhìn vào dòng chữ đó, chính cô cũng khó hiểu về mấy chữ này. Ngựa? Ngạc nhiên? “Ngựa ngạc nhiên” thì liên quan gì đến cái tên đại ca đó chứ?
Tùng Lâm, Bảo Nam, Thiên Duy, Hoàng Vũ cũng ngó vào, chỉ có Tú Phong là ngồi đó, cậu mải nghĩ đến chuyện vừa rồi nên chẳng muốn để ý. Nhưng dù là cậu có để ý thì cũng không hiểu được mấy chữ này viết thế có nghĩa gì. Hoàng Vũ thông minh như vậy cũng không thể hiểu nổi. Suy nghĩ một lúc, Hương Anh nói:
“Tụi này có thể là cướp hay xã hội đen nên viết giấy cho nhau cũng phải có kí hiệu riêng. Để tôi cầm về suy nghĩ xem.”
“Bây giờ về luôn hả?” – Thiên Duy hỏi.
“Không, ở lại đây đi, bí mật vẫn nằm tại nơi này, ngày mai sẽ về. Bây giờ có ai mang theo tiền không, thuê tạm cái khách sạn nào vậy.”
“Đây có phải mùa du lịch đâu, tiền đắt lắm, vả lại chẳng ai mang, có mỗi Tú Phong nhưng chắc chẳng đủ cho cả lũ đâu. Chỗ bố của Hương Ly cũng không đủ đâu, chỉ là một cái văn phòng nhỏ thôi mà.” – Tùng Lâm nhăn mặt.
Cả bọn đang đăm chiêu suy nghĩ thì có tiếng:
“Các cháu vào đây đi!”
Ai nấy quay ra, kể cả Tú Phong. Đó là bà lão ban nãy Ngọc Thuỷ gặp mặt. Bà chỉ vào ngôi nhà của cô Ánh.
“Mấy đứa cứ ở tạm đây cũng được, dẫu sao nhà này chẳng thuộc quyền sở hữu của ai hết.”
“Vậy…nhà đó là nhà hoang ạ?” – Hương Ly ngờ ngợ.
“Hiểu thế cũng được, tuỳ mấy cháu! Cứ vào đi, nhà cũng đẹp lắm chứ bộ.” – Bà cụ nở nụ cười hiền hậu khiến mọi người tin tưởng hơn.
Cả bọn đành đi vào trong nhà. Ai cũng phải thốt lên ngạc nhiên trước ngôi nhà “hoang” nhưng mà vẫn rất gọn gàng và đẹp. Hương Ly nhìn bức ảnh trên bàn:
“Người phụ nữ này là ai vậy nhỉ? Trông cô ấy đẹp quá!”
“Đừng có động vào!”
Hương Ly quay lại thì thấy Tú Phong lạnh lùng quát lên một câu rồi đi tới cầm bức ảnh, lặng lẽ ngồi vào một góc. Dường như cậu không để ý đến ai, không để ý cả người phụ nữ trong ảnh luôn, cậu chỉ nhìn chiếc vòng rubi trên cổ người phụ nữ ấy. Nhóm bạn bất lực, họ cũng hiểu Tú Phong đang nghĩ gì. Hương Anh đành đổi chủ đề:
“Bà cụ ơi, bà sống ở đây lâu rồi ạ?”
“Ừ bà dường như am hiểu nơi này lắm rồi.”
“Vậy bà có hiểu ý nghĩa của mấy chữ này?”
Bà lão cầm mẩu giấy, đăm chiêu nhìn ba chữ “NGỰA NGẠC NHIÊN”.
“Hãy đợi bà suy nghĩ một lúc đã.”
***
Đêm dần xuống. Bầu trời lấp lánh những ngôi sao. Gió vẫn thổi lạnh.
Nhóm bạn vẫn quây quanh bà lão. Bên cạnh bà là một đống sách và giấy viết về Hạ Long.
“Cái giấy này viết NGỰA thì chắc ám chỉ một cái gì đó liên quan đến ngựa rồi. Mà ngựa thì ở Hạ Long làm gì có!” – Bà lão khó hiểu.
“Biết đâu không phải là ngựa thật?” – Bảo Nam nói.
“A hay là ngựa giả nhỉ?” – Hương Anh reo lên.
“Ngựa giả?” – Bà lão quay sang cô.
“Hạ Long là vùng có nhiều đá, biết đâu nói đến tượng đá hình ngựa thì sao bà?”
“Ồ cô bé rất thông minh! Nhưng mà tượng đá hình ngựa ở đâu nhỉ? Lâu quá rồi nên bà cũng quên.”
Tùng Lâm quay sang Hoàng Vũ đang ngồi cạnh cửa sổ:
“Hoàng Vũ, ra đây nghĩ cùng mọi người đi sao lại ngồi đấy làm gì?”
“Tôi không quan tâm!” – Hoàng Vũ lạnh lùng đáp lại.
Tùng Lâm nhìn theo ánh mắt của Hoàng Vũ đang hướng ra ngoài cửa sổ. Cậu hiểu ngay Hoàng Vũ đang quan tâm cái gì.
Bên ngoài cửa sổ, dưới bầu trời đầy sao, những cơn gió mạnh vẫn thổi xô từng cơn sóng dạt vào bờ cát. Tiếng sóng rì rào như làm lặng đi tất cả những âm thanh khác, chỉ còn lại tiếng sóng và tiếng trái tim đang gọi của con người. Trên bờ cát, cậu thiếu niên vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn về phía chân trời rất xa. Chân trời ấy bao giờ mới sáng lên? Bao giờ mặt trời mới lấp ló sau đường chân trời? Hay mãi mãi chỉ là một bóng tối vô tận không có lối thoát ra?
Lưỡi dao ấy lại hiện lên! Máu…Và cả ánh mắt đau đớn ấy!
Bàn tay cậu thiếu niên lại nắm thành nắm đấm, cậu nghiến răng cố kìm cơn giận dữ.
“Tú Phong…” – Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ sau cậu.
Tú Phong biết đó là ai, cậu không nói gì, quay mặt đi chỗ khác. Nhưng cô vẫn ngồi xuống bên cạnh cậu:
“Cậu vẫn nghĩ đến chuyện Ngọc Thuỷ à?”
“…”
“Cậu lo đến tính mạng của em ấy đúng không?”
“…” – Tú Phong không đáp.
“Ngọc Thuỷ đang chịu căn bệnh, lại bị đâm một vết thương như thế, tính mạng nguy kịch là điều đương nhiên. Nhưng em ấy sẽ sống…” – Hương Ly ngẩng lên những vì sao.
Câu nói của cô làm Tú Phong quay lại nhìn cô. Cô mỉm cười:
“Nếu là tớ, tớ cũng sẽ vẫn sống! Cậu biết vì sao không?”
Tú Phong không nói gì nhưng đôi mắt cho thấy cậu đang rất tò mò muốn biết.
“Vì em ấy có một ước mơ là được ở bên cậu!”
“…” – Tú Phong lặng đi. Cô vừa nói gì vậy chứ?
“Khi nghe Ngọc Thuỷ nói chuyện với cậu, tớ đã hiểu vì sao cậu luôn tránh tớ, thậm chí làm tớ tổn thương, đuổi tớ đi bằng những lời nói khó nghe nhất. Nhưng tớ biết một điều thôi, Tú Phong luôn là người tốt nhất đối với tớ. Tú Phong lạnh lùng, xa lánh của bây giờ hay là Tú Phong dễ thương, tốt bụng của ngày xưa đều là một cả, đều mang trái tim tốt bụng, chân thành, luôn lo lắng cho người khác kể cả khi muốn che giấu đi.”
Tú Phong quay mặt đi, không nói gì cả. Nhưng Hương Ly đã ngồi sát lại, dựa vào vai cậu:
“Tớ đã từng muốn giành lại cậu từ Ngọc Thuỷ, và tớ đã luôn tin là từ hồi lớp 1 đến giờ cậu chỉ có mình tớ…”
“…”
“Nhưng có lẽ trái tim cậu không thể chỉ có một người. Kể cả cậu có coi tớ là người quan trọng nhất, thì hiện tại cậu vẫn cần Ngọc Thuỷ, và em ấy cần cậu.”
“…”
“Năm nay chúng ta 17 tuổi rồi, chỉ còn một năm thôi đúng không?” – Tự dưng Hương Ly cười buồn – “Năm 18 tuổi tớ phải thực hiện lời hứa là lấy cha cậu. Vậy mà tớ lại thích con trai ông ấy, cuộc đời thật quá trớ trêu đúng không nhỉ?”
Hương Ly thấy Tú Phong vẫn không trả lời, cô nhận ra là không nên ngồi đây với cậu nữa, đành đứng lên. Nhưng cô vừa định bước đi thì cậu cất tiếng nói:
“Lần mà nhìn thấy Hoàng Vũ với cậu ở cái trận bóng mà tôi bị đau vai…”
“Hả?”
“…Tôi đã giận vô cùng!”
“Tú Phong…”
“Tôi đã nghĩ nụ hôn đó không thể là do Hoàng Vũ được, mà phải là tôi…”
“…”
“Tôi thay đổi, tôi trở thành một BOD độc ác, xa lánh tất cả, nhưng tôi vẫn luôn chờ đợi cậu. Tôi dám nói tôi còn thích cậu hơn cả Hoàng Vũ! Hoàng Vũ có thể chơi cùng những cô bạn khác, còn tôi thì không. Từ năm lớp 1, người con gái mà tôi luôn chờ đợi chỉ có cậu. Tôi chẳng bao giờ quên được cậu, quên được cái ánh mắt của cậu từ ngày đó. Tôi chỉ sợ trong thời gian mười mấy năm tôi không gặp cậu, cậu sẽ sống ra sao. Tôi hình dung ra viễn cảnh cậu đau đớn vì vết thương trên mặt, vì những người xa lạ khinh thường cậu, miệt thị cậu mà tôi không chịu được.”
“Cậu…”
“Tôi ở bên Ngọc Thuỷ cũng là do chiếc vòng của em ấy có ánh sáng long lanh rất giống con mắt của cậu…”
Hương Ly không nói được gì nữa, mắt cô rưng rưng lệ.
“Nhưng tôi nhận ra, tôi không thể chỉ nghĩ đến một mình cậu. Tôi cũng cần em ấy…” – Giọng Tú Phong lạc đi.
“Tú Phong, đừng nói nữa…”
“Nếu tôi còn nghĩ đến cậu, thì cậu sẽ lại gặp nguy hiểm, mà tôi thì không thể bảo vệ cậu được. Đến Ngọc Thuỷ tôi còn không bảo vệ được nói gì là cậu! Vì thế, xin lỗi cậu, cậu hãy đi đi, cậu đừng lo cho tôi nữa. Còn việc mẩu giấy đó viết gì, Ngọc Thuỷ có làm sao hay không, thì cậu cũng đừng quan tâm nữa.”
“Tớ bảo cậu thôi đi mà!” – Hương Ly chạy tới ôm chặt lấy Tú Phong từ sau, gục vào vai cậu cố kìm nước mắt. – “Tớ sẽ không đi đâu cả, tớ không thể nhìn cậu như thế này được. Cậu phải vượt qua, cậu phải tìm được Ngọc Thuỷ, cậu phải sống một cuộc sống tốt và không được day dứt bởi bất cứ một điều gì hết.”
Tú Phong không quay lại, cậu vẫn hướng ánh mắt ra phía biển nhưng nước mắt cậu thì rơi từ bao giờ.
“Ra rồi!” – Bỗng có tiếng Hương Anh hét lên.
Hương Ly giật mình buông Tú Phong ra, vừa lúc nhóm bạn cũng chạy tới nơi. Cô nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Vũ hướng về phía cô chứa sự giận dữ và cả một cái gì đó rất buồn.
“Hương Anh, ra cái gì thế?” – Cô đành tránh ánh mắt đó, hỏi Hương Anh.
“Tớ đoán ra được bí mật của mấy chữ này rồi.”
“Là gì vậy?”
“Chắc chắn tờ giấy này ám chỉ đến khối đá hình con ngựa ở lối ra vào hang Sửng Sốt!”
“Hang Sửng Sốt?”
“Cậu thử xem, “ngựa” thì nói đến khối đá hình con ngựa là đúng rồi, còn “ngạc nhiên” thì đồng nghĩa với “sửng sốt”. Mà Sửng Sốt cũng là tên cái hang động nổi tiếng nhất Hạ Long này. Chắc chỗ cái khối đá đó phải có bí mật về lũ người kia.”
“Hương Anh, cậu thông minh thật!”
“Mau đi đến chỗ đó đi nào!” – Hương Anh kéo nhóm bạn đi.
Họ nhanh chóng đi về hướng hang Sửng Sốt. Hương Ly quay lại Tú Phong:
“Mau đi thôi.”
“Tôi đã nói là mấy cậu đừng có quan tâm tới chuyện của tôi mà.”
“Cậu đừng có như vậy nữa được không? Chúng tớ không lo cho cậu đâu, lo cho Ngọc Thuỷ thôi! Cậu cũng chẳng muốn biết Ngọc Thuỷ ở đâu à?” – Hương Ly hết cách buộc phải dùng mấy lời nói này “trấn át” Tú Phong.
“Ai bảo thế? Tôi muốn biết Ngọc Thuỷ ở đâu lắm chứ!”
“Thế thì mau đi thôi!” – Hương Ly kéo tay Tú Phong đứng dậy.
Tú Phong không biết làm gì ngoài việc đi theo cô. Bàn tay của cô nhỏ nhắn nhưng chứa đựng rất nhiều tình cảm trong đó.
Cậu chợt khẽ mỉm cười rất nhẹ, nắm chặt lại tay cô…
Trong đêm tối, hang động Sửng Sốt với những thạch nhũ cùng ánh sáng bên trong vẫn đủ cho người ta choáng ngợp trước vẻ đẹp đến mức “sửng sốt” của nó. Xem mới biết cái hang này không chỉ là cái hang đẹp nhất Hạ Long mà cũng là một trong những cái hang đẹp nhất Việt Nam.
“Cái tượng đó ở đâu nhỉ? Mắt cận khó nhìn quá đi!” – Hương Anh mò mẫm nhìn vào hang.
“Lù lù trước mặt kia kìa!” – Thiên Duy chỉ. Cái cậu này suốt ngày nghiên cứu về các vì sao nên mắt cũng…sáng như sao rồi.
Nhóm bạn quây quanh tượng đá, căng mắt tìm xem có gì lạ.
“Hương Anh, chắc là cái tượng này không vậy?”
“Thì đoán mà, chẳng lẽ lại không đúng?”
“Đoán mà sai thì đi tong cả công đấy!” – Bảo Nam vẫn tiếp tục tìm.
“Bực mình ghê, cái lũ đó có cái quái gì mà bí mật ở cái tượng đá vớ vẩn này.”
“Tìm tiếp xem nào.”
Bỗng từ bên ngoài có tiếng:
“Cái lão đó làm mất tờ giấy làm mình mất công đi tìm quá.”
Nhóm bạn giật mình, vội vàng kéo nhau nấp đi. Hang Sửng Sốt có rất nhiều đá và tượng nên nấp một phát là không ai thấy liền. Họ nhìn thấy từ cửa hang đi vào là hai tên con trai. Tú Phong nhận ra ngay đó cũng là một tay chân của tên đại ca hồi chiều.
“Chú chắc là trong này chứ?”
“Sao không chắc? Em hỏi lại đại ca rồi mà! Khổ cho chúng ta quá đi, lão ta thì đi trước rồi bỏ lại mình như thế này đây.”
“Hắn rất cần con bé Ngọc Thuỷ ấy mà, nên phải biến trước là đúng rồi. Mau tìm cái đó cho lão đi rồi chúng ta cũng phải chuồn chứ.”
“Khẽ thôi không bị phát hiện bây giờ!”
Hai tên đệ tử mò mẫm lại gần bức tượng đá hình con ngựa, không hề biết có người đang theo dõi mình.
“Chú em đùa tao à, có thấy cái gì ngoài con ngựa này đâu?”
“Lão ta bảo ở đây mà! À nhớ rồi, lão bảo lão giấu trong mấy cục đá dưới chân con ngựa này này.”
Hai tên rất nhẹ nhàng đẩy mấy cục đá dưới chân ngựa, lôi ra được một tờ giấy được cuộn lại rất gọn gàng.
“OK đúng nó rồi! Lão này giấu kỹ ghê!”
“Không phải đại ca giấu đâu, là người khác đấy. Cái người đã đưa mẩu giấy NGỰA NGẠC NHIÊN cho đại ca đó.”
“Là ai thì cũng mặc! Giờ thì biến thôi.”
“Chúng mày định biến đi đâu?” – Giọng nói từ đâu vang lên.
Hai tên đệ tử còn chưa biết ai nói thì từ đằng sau những vách đá, Hoàng Vũ lao ra và giáng ỗi đứa một cú đá vào giữa mặt. Cả hai tên gãy răng, ngã xuống bất tỉnh luôn. Hoàng Vũ nhanh chóng rút luôn cuộn giấy trên tay chúng. Nhóm bạn cũng nhanh chóng chạy ra. Hương Anh cầm lấy cuộn giấy và mở. Bên trong là một dòng chữ khó hiểu gấp mấy lần mẩu giấy NGỰA NGẠC NHIÊN vừa rồi:
“Nước chảy vào dòng sông, trôi đến nơi có tiếng hát. Nhiều ngã rẽ ở dòng sông. Tới nơi nào có xích sắt. Mê cung hiện ra trong màu bóng đen u tối của kẻ chạy trốn.”
Ai nấy ngã ngửa:
“Bọn này định ình làm thám tử à!!!???”
(2) Giải mã mật thư
Hương Anh cầm tờ giấy đưa cho các bạn, nhưng lần này không ai có thể nghĩ ra nổi, một chữ cũng không thể hiểu đang viết về cái gì. Nhóm bạn lần này bó tay thật sự, họ điên cả đầu không biết kẻ nào đứng sau chuyện này.
Đúng lúc đấy Tùng Lâm bất chợt nhìn ra phía sau thì thấy hai thằng tay chân đã tỉnh dậy và co cẳng chạy. Nhóm bạn giật mình vội đuổi theo chúng. Nhưng hai tên này võ vẽ không giỏi nhưng chạy thì rất đỉnh, vụt một phát chúng đã nhảy lên cái xe ô tô và phóng đi. Nhóm bạn cũng chạy ra đường lớn, vẫy ngay một cái taxi. Taxi nhanh chóng đuổi theo hai tên kia. Cũng may là hai tên đó chạy nhanh đến mấy thì vẫn đau vì cú đá của Hoàng Vũ nên không bị mất dấu. Xe cứ đuổi nhau như thế gần như suốt đêm, tốc độ thì cũng giống như nhau.
Anh tài xế tốt bụng nói:
“Mấy em cứ ngủ đi cho đỡ mệt, tôi vẫn sẽ chạy không để mất tích chúng nó đâu!”
“Cám ơn anh nhưng chúng em không ngủ được.” – Hương Anh quả quyết.
Vậy mà sau đó do quá mệt ai nấy đều thiếp đi, mỗi người ngủ đủ tư thế, xiên xẹo một góc vì taxi không được rộng. Tùng Lâm, Bảo Nam, Thiên Duy chẳng ai thức được. Hương Ly cũng ngủ, cô gật một cái gục ngay lên vai Tú Phong lúc nào không biết. Cậu cũng chẳng hay gì vì cậu cũng đã ngủ mất rồi. Hoàng Vũ vẫn thức, cậu quay lại nhìn Hương Ly. Cô đang ngồi ngay cạnh cậu, nhưng cô lại ngả sang bờ vai bên kia…
Bỗng bờ vai cậu nằng nặng. Cậu giật mình quay sang thì thấy Hương Anh đang dựa vào:
“Tôi nhận ra là Hoàng Vũ có một bờ vai rất vững chắc đấy.” – Cô vẫn mở mắt, chưa ngủ.
“Nói thế là có ý gì chứ? Bỏ ra đi, đau hết cả vai rồi!”
“Nhưng nếu là Hương Ly thì không đau đúng không?”
“…”
“Bây giờ tớ đoán được ra rồi đấy…”
“Đoán ra cái gì?”
“Cậu nói dối tớ để tớ chụp ảnh Tú Phong với Ngọc Thuỷ cốt để chia rẽ Tú Phong và Hương Ly phải không…”
Hoàng Vũ quay mặt đi:
“Sao cậu biết…?”
“Chẳng cái gì qua mắt được tớ. Nhưng tớ vẫn tin cậu…”
“…” – Hoàng Vũ không nói được gì.
“Nếu Hương Ly không dựa vào vai cậu, thì cứ để tớ đi…” – Hương Anh nhắm mắt, ngồi sát Hoàng Vũ hơn.
Cô thiếp dần sau một ngày mệt mỏi.
Nhưng trong giấc mơ, cô vẫn nhìn thấy cậu.
Ai biết đâu, Hương Anh không còn nghĩ về một Hoàng Vũ xấu xa độc ác như ngày xưa nữa…
Nhóm bạn giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm thì thấy mình đã về đến thành phố của họ. Sao hai tên kia lại về đây nhỉ? Chẳng lẽ bí mật nằm ở ngay tại chỗ này sao? Chiếc xe taxi của họ càng đuổi nhanh hơn hai tên kia. Vì cả hai xe cùng mở cửa sổ và đang ở khoảng cách gần nên Hương Anh nghe thấy tiếng cãi cọ của hai tên kia:
“Chết! Mày đi đứng kiểu gì không thấy tụi nó bám theo mình nãy giờ à???”
“Em cứ thục mạng chạy biết đâu được!”
“Quẹo đi, không được để tụi nó phát hiện ra đâu!”
Chiếc xe của chúng bỗng nhanh hơn bất thường, quẹo một phát sang đường khác và biến mất hút nhanh đến nỗi chưa ai kịp nhìn thấy thì con đường đã vắng tanh rồi. Anh tài xế lúng túng:
“Xin lỗi các em, tôi không nghĩ chúng nó lẩn nhanh như vậy…”
“Không sao đâu anh, cho tụi em xuống ở đây được rồi.”
Nhóm bạn trả tiền cho anh tài xế rồi lủi thủi mỗi đứa đi về. Con đường vắng tanh không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng. Không khí đêm lạnh lẽo vô cùng. Gió thổi rất mạnh, ở Hạ Long là biển nên đã lạnh rồi, về đây làm gì có biển mà còn rét hơn. Hương Ly vốn không chịu được rét, cô co ro không bước đi nổi. Nhóm bạn quay lại, Hoàng Vũ nhanh chóng đi tới cởi chiếc áo khoác của mình ra choàng lên người cô, nhờ chiếc áo mà Hương Ly thấy ấm hơn. Cô ngẩng lên nhìn cậu, Hoàng Vũ khi bỏ cái áo đen bí hiểm này ra chỉ còn chiếc áo phông trắng thì lại thật dịu dàng.
“Cám ơn…”
Cậu cũng khẽ mỉm cười nhẹ:
“Trong một lúc nào đó, vẫn có cái áo của tôi…”
Ai nấy nhìn họ, lặng lẽ chẳng biết nói gì. Chỉ có Hương Anh lại buồn hơn ai hết. Đằng sau cặp kính cận là đôi mắt đẹp đang rưng rưng lệ…
Thiên Duy không hiểu cảm giác của Hương Anh, cậu thắc mắc:
“Hương Anh, cậu sao thế?”
“À không, tớ không sao…”
“Thế cậu đang nhìn gì vậy?”
“Ơ ơ tớ có nhìn gì đâu…” – Hương Anh cố nghĩ ra một câu nói dối – “Tớ đang nghĩ, biết đâu chuyện này cũng liên quan đến Hương Ly…”
“Hả? Liên quan đến Hương Ly?”
“Ờ đúng vậy…” – Hương Anh cố nói để các bạn tin câu nói dối của mình.
Nhưng chính cô cũng không biết cô không nói dối…
“Vậy chúng ta càng phải nhan chóng giải được mật mã này!”
“Đúng vậy Thiên Duy, hì hì…”
“Hương Anh, rốt cuộc là cậu lạ quá đấy! Cười cười như thế là sao?”
“Không sao mà…”
“Cứ cười như che giấu cái gì đi vậy.”
Hương Anh nghe thế bỗng giật mình:
“Che giấu à? Đúng rồi!”
“Đúng cái gì vậy?” – Nhóm bạn quay lại sốt sắng.
“Có một người là thám tử rất giỏi, suy luận cực kỳ siêu nhưng luôn che giấu đi sau lớp vỏ bọc một người bình thường.”
“Ai vậy?”
“Thầy Hưng – thầy chủ nhiệm của các cậu đó!”
Ai nấy ngã ngửa lần nữa:
“Hương Anh, cậu có học cùng chúng tớ đâu mà biết thầy Hưng?” – Bảo Nam trố mắt.
“Cậu kỵ trường B. lắm mà????” – Tùng Lâm ngạc nhiên.
“Cậu dựa vào đâu mà hiểu biết về ông thầy đã “trù” bọn tôi kia?” – Hoàng Vũ quàu quạu.
Hương Anh thở dài:
“Haizz đó là thầy dạy thêm Toán cho tôi đấy!”
“Hả?”
“Các cậu nghĩ là tôi mấy năm cận lòi mắt trên đèn sách chẳng lẽ không đi học thêm hả?”
“Nhưng sao cậu lại học thầy Hưng của trường mà cậu chẳng ưa gì…?”
“Đúng là tôi chẳng thích gì trường B., nhưng mà tôi rất quý thầy Hưng vì có một lần tôi đi thi một cuộc thi học sinh giỏi toán hồi cấp II, tôi nhớ ra còn một dạng bài nữa quên chưa ôn. Đúng lúc đó tôi gặp thầy ấy, dù thầy dạy cấp III mà giảng cho cấp II hay cực kỳ ấy. Thế là lên cấp III tôi vẫn học thêm ở nhà thầy ấy. Tôi được biết thầy ấy hồi trẻ có là một thám tử đấy, nhưng mà cái nghề này thì chẳng được biết đến rộng rãi nên thầy ấy bỏ làm thầy giáo, nhưng cái khả năng suy luận tài tình của thầy ấy thì không thể lẫn vào đâu được.”
“Haizz cái ông thầy trù dập đó mà lại giỏi thế à? Tin sao nổi?” – Hoàng Vũ xì một cái.
“Rồi cậu sẽ tin! Giờ về đi ngủ đi, mai sẽ đến gặp thầy ấy.”
Nhóm bạn quay lại Hương Ly:
“Hương Ly, còn chuyến đi của cậu…”
“Hoãn lại mấy ngày cũng được, tớ cũng cần phải tìm hiểu chuyện này.”
“Thế thì lại về nhà tôi hả?” – Tú Phong nhìn cô.
“Nếu như cậu không thích thì tớ sang chỗ Hương Anh vậy…”
“Tôi nói không thích bao giờ?” – Tú Phong bước tới nắm tay Hương Ly cùng đi về phía con đường vắng.
Hương Ly nhìn cậu, cậu cũng đang che giấu sự đau buồn đến tột cùng trong trái tim kia phải không?
Cô phải ở lại, để giải thoát nỗi buồn đó cho cậu…
Nhưng chuyện này rốt cuộc có liên quan đến cô như Hương Anh nói không?
***
“Đại…đại ca…” – Hai gã đệ tử chạy vào.
“Mấy giờ sáng rồi mà chúng mày mới vác xác về?” – Một giọng nói hằn học phát lên trong bóng tối.
“Em xin lỗi, nhưng con bé Ngọc Thuỷ đó sao rồi đại ca?”
“Nó làm sao chúng mày hỏi làm gì? Thứ đó đâu?” – Bóng đen đó vẫn ngồi trong góc tối.
“Đại…đại ca, tụi em làm mất…làm mất tờ giấy đó rồi…”
“CÁI GÌ!!!??? HAI THẰNG NGU, CHÚNG MÀY TỚI SỐ RỒI!!!” – Tiếng hét vang lên.
“Ấy ấy đại ca, xin đừng đánh tụi em. Tụi em vẫn nhớ được cái mật thư đó. Trí nhớ tụi em lướt qua là nhớ mà…”
“Đọc tao nghe?”
“Dạ hình như là “Nước chảy vào dòng sông, trôi đến nơi có tiếng hát. Nhiều ngã rẽ ở dòng sông. Tới nơi nào có xích sắt. Mê cung hiện lên trong bóng đen u tối của kẻ chạy trốn.” Đại ca, câu này có nghĩa gì vậy?”
“Hai tên ngu như chúng mày thì đòi gì hiểu?”
“Ơ chúng tôi…”
Bóng đen đó quay lại, cất tiếng gọi:
“Ông Trọng!”
“Cậu chủ gọi tôi hả?” – Gã đàn ông đó bước ra.
“Thằng Hero đâu rồi?”
“Cậu biết là nó đi đâu mà.”
“Khốn kiếp! Nó si mê con bé Hương Ly đó quá rồi à???”
“Có lẽ vậy đấy. Con trai mà, ai chẳng thích con gái, há há! Đến cậu chủ không ngày nào là không để ý đến nó nói gì là Hero…”
“Ông cũng câm họng lại đi, tôi để ý cô ta không phải vì tôi cần gì cô ta. Không làm xong việc thì đừng có trách tôi. Đừng có để lộ thân phận đấy, cứ phải làm bố nuôi của con bé đó cho tôi. Tôi thề sẽ cho nó biết thế nào là sự trả giá!”
“Haizz vẫn phải đóng giả hả, đến bao giờ đây?”
“Không lâu đâu, bây giờ tôi biết chỗ rồi…”
“Cậu hiểu cái mật thư đó?”
“Ông nghĩ tôi là ai mà không hiểu chính mật thư của cha tôi?”
“Hả? Là của ông chủ…?”
“Đúng vậy! Cha đã quay lại rồi!” – Trong bóng đêm loé lên nụ cười nham hiểm.
Bóng đen đó lầm lũi đi vào trong, bỗng dừng lại:
“Nhớ chặn hết bọn nhà báo đấy, đừng có để lộ chuyện gì. Nhà báo là chúng nó truyền phát thông tin nhanh lắm!”
“Cậu chủ yên tâm!”
***