Hạt mưa ngày ấy – Chương 04.06
7) Con người là ai…?
Hương Ly không tin vào tai mình nữa. Dù rằng không nhìn thấy gì, nhưng giọng nói quen thuộc ấy cô không bao giờ quên. Chẳng lẽ trong tình huống nguy cấp nhất người xuất hiện không phải là người hùng của cô, mà lại là cậu sao?
”Anh là ai?” – Giọng Ngọc Thủy lạnh lùng vang lên.
”Ngày nào cũng gặp tôi mà cô em không nhận ra sao?”
”Lẽ nào anh là…”
”Tôi đây! Cái thằng osin phục vụ cô em suốt ngày đó! Thấy tôi đội mũ che kín mặt, mặc quần áo bẩn thỉu nên nghĩ tôi là thằng béo chậm chạp chẳng ra gì đó hả?” – Giọng nói ấy vẫn vang lên đầy khinh miệt.
”Anh…Tại sao anh trốn được?”
”Cũng nhờ cô em cả đấy!”
Hương Ly run run:
”Có phải cậu không, Bảo Nam?”
”Hương Ly, là tớ đây!” – Cậu vội chạy về phía cô.
”Đừng có lại đây, tôi sẽ cho chị ta đi đời luôn đấy!” – Ngọc Thủy kề con dao lên cổ Hương Ly.
Bảo Nam cười:
”Mới có 5 tháng mà cái lũ đầu trâu mặt ngựa kia biến cô em 16 tuổi hiền lành dịu dàng thành dân xã hội đen nhanh thật. Vài bài võ với cái miệng dọa người mà cũng đòi làm gì được anh đây hả?” – Bảo Nam ra giọng thách thức khác hẳn với Bảo Nam hiền lành thường ngày.
”Anh dám…Đừng có lên giọng với tôi! Rốt cuộc anh là ai?”
”Là ai à? Biết Tú Phong mà không biết thằng này thì quá lạ!”
”Anh là BOD?”
”Tú Phong chỉ thân với tôi sau Thiên Duy thôi đấy! Haizz cô em còn không hiểu biết nhiều lắm. Chán thật. Tốt hơn hết là đừng có mù quáng, trở về làm con bé hiền lành ngày trước đi không thì sẽ phải trả giá đắt đấy.”
”Đừng có mơ! Tôi không thèm làm con bé yếu ớt ngày xưa đâu, nếu không tôi sẽ chịu nhục quá nhiều. Tôi phải trả thù cho Tú Phong, và chị ta đã giết anh ấy.” – Ngọc Thủy kề sát con dao hơn làm máu ứa ra trên cổ Hương Ly.
”Vậy có dám giết Hương Ly không, cô bé? Mới là học sinh mà đã như vậy sao? Không thấy mình sa đà quá à?” – Bảo Nam vẫn không run sợ.
”Dám chứ sao!!??” – Ngọc Thủy hét lên, quay lại Hương Ly. Nhưng có một cái gì đó cản bàn tay cô lại, cô không dám đâm Hương Ly dù rằng Hương Ly ngay trước mặt cô – “Dám…chứ…”
Hương Ly không hề nhìn thấy gương mặt Ngọc Thủy hoảng sợ tột độ. Đằng sau cô bé lạnh lùng tàn nhẫn đó vẫn có một Ngọc Thủy hiền lành, đáng thương, cô không thể nào xuống tay mà giết người được. Với cô, đó là một hành động kinh khủng, tàn bạo, ghê rợn, mặc dù trong tâm trí cô lúc này cô hận Hương Ly lắm. Hận vì theo như cô biết, Hương Ly đã giết Tú Phong – giết chàng trai mà cô bé luôn muốn được ở bên, được cậu chở che và bảo vệ. Cái tình cảm mà Ngọc Thủy dành cho Tú Phong chẳng biết dùng từ gì để gọi, “tình yêu” thì xa xỉ quá với một cô bé còn “tình bạn” hay “tình anh em” thì lại quá giản đơn. Cô bé luôn cần Tú Phong, bất cứ lúc nào cũng muốn cậu bên cạnh như những ngày trong bệnh viện. Chẳng biết từ lúc nào, chàng trai lạ ấy trở nên thân quen với cô như một người thân thiết. Hình ảnh cậu thiếu niên với nụ cười dịu dàng, khuôn mặt dễ thương với bàn tay luôn chăm lo cho cô, vỗ vai cô khi cô ho, cho cô ăn khi cô không thể cử động,…có lẽ Ngọc Thủy đã in hằn trong tâm trí. Làm sao đây khi anh ấy đã không còn bên cô? Làm sao đây khi bên cạnh cô chẳng còn một ai thân thích, bố mẹ cũng không biết ở đâu, chỉ còn Tú Phong để dựa vào thì cậu đã chết? Cô bé quá ngây thơ, cho rằng những gì mình thấy đủ tin rằng cậu đã không còn trên đời này nữa. Giá như Ngọc Thủy có thể tinh ranh hơn một tí, bớt ngây thơ trong sáng đi một tí thì khi dấn thân vào gian khổ cô sẽ biết nhẫn tâm hơn mà không bị dằn vặt vì điều gì.
Ngay lúc đó, khi Ngọc Thủy đang phân vân, Bảo Nam nhanh nhẹn lao tới hất luôn con dao trên tay Ngọc Thủy và đẩy ngã cô bé xuống. Ngọc Thủy chưa kịp bình tĩnh lại thì Bảo Nam đã kéo tay Hương Ly bỏ chạy ra khỏi bệnh viện. Dù rằng béo nhưng Bảo Nam chạy nhanh không thua một vận động viên thể thao thứ thiệt, vèo một cái cậu đã bỏ xa bệnh viện. Ngọc Thủy lúc này đã ngồi dậy, nỗi hận lại trào lên xâm chiếm cái tâm hồn trong sáng:
”Đừng hòng chạy, tôi đã khó khăn lắm để tìm được chị…”
Rồi cô rút điện thoại ra. Giọng người đàn ông vang lên:
”Tìm được nó chưa?”
”Rồi, nhưng đã trốn thoát.”
”Xác định hướng nó chạy, tao sẽ đưa xe đến và đuổi theo.”
”Bảo Nam…” – Hương Ly quỵ xuống, cô còn yếu, chạy được một đoạn đã mệt, vả lại cô chẳng nhìn thấy gì cả.
”Hương Ly, không sao chứ?”
”Xin lỗi nhưng mà tớ không chạy được…”
”Con bé đó sẽ đuổi theo đấy, phải chạy xa hơn.” – Bảo Nam ngồi xuống – “Leo lên lưng tớ đi!”
”Hả?”
”Để tớ cõng cậu!”
”Nhưng…”
”Nhưng nhị gì, nhanh lên không chết bây giờ!”
Hương Ly không còn cách nào khác đành phải leo lên lưng cậu. Cô rất nhẹ nên cậu không hề cảm thấy nặng, trái lại cậu chạy dễ dàng hơn. Bảo Nam lao ngay đi, cái thân hình béo ục ịch với đôi chân nhanh nhẹn khác hẳn nhau. Hương Ly tự dưng nghĩ thầm: Nếu cậu không bị béo phì mà gầy đi khéo cậu cũng rất…đẹp trai ^^.
”Bảo Nam, chạy đi đâu đây?”
”Chạy đi đâu thì chạy, tụi nó có xe đang đuổi sát nút kia! Mà ở vùng nông thôn này vắng vẻ quá, có chỗ nào đông đúc thì lẩn cho dễ!” – Bảo Nam vừa chạy vừa đáp.
”Hero bảo ở gần đây có cái làng đấy, hướng tây ý.”
”Thế hả? OK!” – Bảo Nam chạy vụt về hướng tây.
Quả nhiên ở đó có một làng quê nhỏ đông đúc nhiều người đang đi gặt. Công nhận khi rời khỏi thành phố sầm uất hiện đại đến với nơi đây mới thấy cuộc sống nông thôn cũng thật thú vị.
”Các cháu là ai?” – Một bác nông dân hỏi.
”Chúng cháu đang bị một bọn cướp đuổi, các bác có thể giúp tụi cháu không?”
”Hả? Cướp ư?”
”Không cần các bác phải gọi công an hay làm sao đâu, chỉ cần cho chúng cháu trốn nhờ đâu đó là được. Làm ơn đi bác, bạn cháu đang bị thương.”
Bác nông dân nhìn Hương Ly trên lưng Bảo Nam đang bịt cả hai mắt và trông Bảo Nam hiền lành đáng tin nên đồng ý cho Bảo Nam đến nhà mình. Ngôi nhà nghèo của bác nông dân rất gọn gàng sạch sẽ. Bác gái – vợ bác nông dân kia đang bán hoa quả trước nhà, nghe chuyện liền cười:
”Hai cháu cứ vào nhà đi.”
Cả hai cảm ơn rồi đi vào trong ngồi. Bác gái bưng nước ra cho cả hai uống:
”Con cháu hai bác đều đi làm ăn xa cả, đã lâu bác không được nhìn thấy thanh niên như hai cô cậu rồi đấy.”
”Dạ vâng.” – Bảo Nam đáp.
”Thế hai cháu ở thành phố hả? Bạn cháu làm sao vậy?”
”Vâng cháu ở thành phố, bạn cháu bị thương ở mắt nên phải băng mắt.”
”Cháu cũng sắp được bỏ băng ra rồi, không sao bác ạ!” – Hương Ly nói thêm.
”Ồ vậy à? Thế thì bác sẽ cho cháu uống ít thuốc nhé, nhà bác có loại thuốc bổ ắt lắm đấy.”
”Cháu cám ơn bác, bác tốt quá ạ!” – Hương Ly mỉm cười mà cũng thấy chua chát. Có loại thuốc nào có thể chữa được cả con mắt bên phải của cô không thì cô sẵn sàng uống ngay.
Chiều. Những ánh nắng trải vàng trên đồng lúa xanh, soi bóng những bác nông dân và chú trâu đang trên đường về nhà. Những cơn gió đưa hương thơm của hoa cỏ đồng nội khiến Hương Ly càng thêm muốn được bỏ chiếc băng khó chịu này ra để nhìn thấy cảnh vật nông thôn êm đềm, hiền hòa. Tiếng chú chó ở đâu sủa gâu gâu, sao mà nghe cũng “nông thôn” đến thế? Khung cảnh ở đây chắc đẹp lắm đây, nhưng tiếc là giờ cô chưa nhìn được.
”Bảo Nam, cảnh có đẹp không?”
”Đẹp lắm! Thật thanh bình.”
”Liệu chúng ta sẽ thanh bình như vậy được bao lâu?”
”Không biết, chắc chúng ta phải tìm đường về với mọi người thôi, nếu không nguy hiểm sẽ còn rình rập lắm.”
”Bảo Nam, 5 tháng qua chuyện gì đã xảy ra vậy?”
”Chuyện dài lắm, cậu muốn nghe không?”
”Có! Cứ kể đi, dẫu sao cũng đang rỗi mà.”
Bảo Nam buồn rầu nhìn theo bóng hoàng hôn trên những đám mây trôi lững lờ:
”Cậu nhớ lúc những cánh cửa của cái mê cung đó bị sập xuống không?”
”Nhớ chứ sao? Chuyện gì xảy ra với cậu và Tú Phong thế? Tú Phong đã…”
”Tớ biết cả rồi. Tớ bị rắn độc cắn, dù nó không quá độc nhưng mà đủ tớ mệt lả đi. Tớ giả vờ ngất, và nghe được cuộc đối thoại của Tú Phong với một kẻ nào đó mà hắn muốn Tú Phong phải giết cậu, nếu không hắn sẽ giết Ngọc Thủy. Nhưng Tú Phong đã không làm vậy và tự đánh sập căn phòng trung tâm mà vẫn để cho cậu chạy thoát nhờ anh chàng mà cậu gọi là Hero gì đó.”
”Vậy Tú Phong hiện giờ đang ở đâu?”
”Sau đó hình như có ai đó mở được cửa của tất cả các phòng (các bạn biết là Hương Anh và Thiên Duy rồi nhỉ) và chuyện gì xảy ra tớ không biết nữa, tớ đang ở phòng khác mà, tớ chỉ nghe kể lại thôi nên cũng không rõ Tú Phong đâu nữa, cậu ấy có vẻ không bị đống đổ nát vùi chôn mà mất tích đâu đó. Lúc tớ tỉnh lại thì vết rắn cắn đã được hồi phục, nhưng lúc đó do sức tớ quá yếu nên tớ phải vâng lệnh cái bọn đó. Tớ nhận ra là chúng đã dời “căn cứ” không còn ở cái mê cung nữa, chúng đến một chỗ cách cái mê cung đó không xa, chắc vì căn phòng trung tâm bị sập rồi mà chưa hoàn thành được ý định giết cậu, sợ bị lộ nên chúng đã chuồn. Còn về tớ, có vẻ chúng nó không coi tớ ra gì nên chữa vết rắn cắn cho tớ và coi tớ như một thằng osin thôi. Tớ không trốn được và cần tìm hiểu mọi chuyện nên đã chấp nhận làm osin của chúng. Tớ đội mũ, mặc quần áo thường nên cải trang luôn và tớ biết chuyện xảy ra với Ngọc Thủy…”
”Là chuyện gì?”
”Ngọc Thủy bị thương, lại còn mắc bệnh ung thư nữa, tính mạng chắc là chết rồi, nhưng cái tên thủ lĩnh giấu mặt của nhóm đó – người mà nói chuyện với Tú Phong ấy chắc hẳn phải giàu có lắm mới thuê một đội ngũ bác sĩ ở nước ngoài về, toàn các bác sĩ tiếng tăm lẫy lừng và cứu sống được tính mạng Ngọc Thủy. Tớ cũng ngạc nhiên không hiểu sao hắn có thể giết Ngọc Thuỷ nhưng lại không làm vậy, hoá ra hắn muốn lợi dụng con bé. Bệnh ung thư chưa chắc khỏi nhưng cuộc sống của con bé đã được kéo dài. Con bé bị chấn động tâm lý nên nó rất hoảng loạn, lúc đó nó chỉ cần tình thương, sự săn sóc của người khác, nó chỉ cần Tú Phong nên tớ đã nghe cái thằng – chắc là đứa đã bắt cóc Ngọc Thủy từ Hạ Long đi – nói với con bé rằng cậu đã giết Tú Phong, cho nên nó hận cậu lắm. Tên đại ca đó hứa hẹn sẽ dạy nó võ vẽ đủ loại để trở thành một “xã hội đen”, hứa sẽ an táng cho Tú Phong nếu nó giết được cậu. Và tất nhiên nó làm theo chứ. Nó trở thành một đứa con gái không phải vừa nữa đâu, sức khỏe gần như được hồi phục nên nó rất nhanh nhẹn. Nó luôn coi tớ là thằng osin bình thường thôi, nó cũng đâu có nhận ra tớ, nhưng tớ thì nhận ra nó thay đổi theo từng ngày. Nhưng tớ chẳng trách Ngọc Thủy đâu, con bé đã tội nghiệp lại còn bị lợi dụng nữa, ai bảo nó ngây thơ quá, cái gì cũng tin, con bé này không tỉnh ra thì không biết nó còn định làm gì nữa. Suốt 5 tháng thì 2 tháng nó học làm “xã hội đen” còn 3 tháng thì nó đi tìm cậu. Mỗi ngày không tìm thấy cậu là nó tức giận, trút giận vào đủ thứ, có khi cả vào tớ nữa. Nó quát mắng mọi người chẳng ra gì, tớ đã nín nhịn mãi mới chịu được nó đấy.”
“Ôi Ngọc Thuỷ, em ấy…” – Hương Ly thở dài.
“Tớ đã nghĩ nó đã mất nhân tính thực sự luôn ấy, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Khi tớ dọn dẹp phòng nó lúc nó đang ngủ, tớ thấy nó khóc trong mơ…”
“Khóc…”
“Nó khóc, và nó gọi tên bố mẹ, gọi Tú Phong. Trong mơ nó vẫn nhìn thấy những người nó yêu thương nhất. Nó luôn giữ chặt cái vòng rubi bên mình, không ai được động vào cái vòng ấy. Kể cả khi ngủ, nó đeo lên cổ rồi mà tay vẫn giữ khư khư vòng như sợ mất ấy. Nước mắt nó ướt cái vòng biết bao nhiêu lần rồi. Con bé rất muốn được trở về với người mà nó yêu thương. Tớ còn nghe nó nói mê rằng nó muốn đi học, muốn về nhà, nói chung nó nói nhiều lắm. Khi nó tỉnh dậy thì nó ra vẻ chẳng nhớ gì, cứ lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng ai chứ con bé này không làm người ác được đâu.”
Hương Ly nghẹn đắng, cố kìm những giọt nước mắt, dẫu sao có khóc thì cô cũng không dám khóc. Cô quay đi, ngẩng lên phía cơn gió chiều đang thổi về. Cô tự hỏi: con người là ai? Con người là ai mà dễ dàng thay đổi đến vậy? Có những điều mà ta không thể ngờ tới được trong cuộc sống, có những người hiền lành tốt bụng đến mức khi người đó thay đổi ta không muốn tin, ta muốn níu kéo nhưng hoá ra lại muộn màng rồi sao…?
Tự dưng ký ức từ đâu lại hiện về một cách vô tình. Cô nhớ đến một truyện tranh Nhật Bản mà hồi nhỏ cô có đọc một chút: Inuyasha (Khuyển Dạ Xoa). Cái thuở bé thơ dù chưa biết gì và trí nhớ thì chưa hồi phục nhưng cô cũng nhơ nhớ hai cô gái nhân vật nữ của truyện tranh đó là Kagome (Nhật Mộ Li) và Kikyou (Cát Cánh) đều có khả năng “thanh tẩy”, nghĩa là khi họ bắn những mũi tên từ cung tên của họ thì mũi tên đó có tài “thanh tẩy”, làm sạch đi những tâm hồn ác độc. Nhưng đó chỉ là trong truyện thôi. Có được cái mũi tên “thanh tẩy” như thế ngoài đời không để cô được thay đổi tất cả, những người tốt bụng mà cô yêu thương sẽ trở về với cô thay vì họ đã trở thành những con người độc ác mà buộc cô phải ghét…?
Hương Ly đứng lên:
“Tớ phải đi!”
“Đi đâu?”
“Đi tìm Ngọc Thuỷ!”
“Không được! Cậu đang bị thương, phải đợi đến khi tìm được đường về nhà thì hẵng nói.”
“Ngọc Thuỷ không thể thay đổi như thế được. Vẫn là do tớ, do một kẻ nào đó cứ nhăm nhe vào tớ để rồi mọi người đều phải liên luỵ. Tớ nhất định tìm cho ra kẻ đó để biết được sự thật!”
“Hương Ly!” – Bảo Nam nói to – “Ngồi xuống mau!”
“Sao cậu…ra lệnh cho tớ ghê vây?”
“Tớ bảo cậu ngồi xuống, không được đi đâu hết!”
Hương Ly buộc phải ngồi xuống. Bảo Nam vẫn tức giận:
“Tớ kể chuyện cho cậu không phải để cậu hành động như thế đâu! Cậu có biết nguy hiểm rình rập cậu như thế nào không hả? Cậu không thể đi như vậy được, như thế là ích kỷ lắm biết không?”
Hương Ly buồn rầu:
“Xin lỗi, tớ…”
“Hả?” – Bảo Nam nhận ra mình hơi quá.
“Bảo Nam, cảm ơn đã luôn lo lắng cho tớ. Thật tốt khi còn có cậu.” – Cô bỗng mỉm cười.
“À ờ…Thôi được rồi đừng nghĩ nữa, chúng ta nghỉ ở đây rồi sẽ còn đi dài mà.”
“Ừ…”
Đêm.
Mọi vật chìm vào yên tĩnh. Trên bầu trời đêm không một ánh sao, chỉ có mây bay vần vũ và thỉnh thoảng có tiếng đì đùng của sấm. Gió giật mạnh. Không khí tĩnh lặng chẳng có lấy một tiếng động ngoài gió.
Bảo Nam đã mệt, cậu chìm vào giấc ngủ mà không biết chuyện gì xảy ra…
Sáng hôm sau.
Những tia nắng sớm chiếu vào đánh thức Bảo Nam. Cậu dụi mắt, tỉnh dậy, chưa kịp tỉnh hẳn thì nghe tiếng hốt hoảng của bác gái:
“Cô bé đâu rồi???”
“Hả? Chuyện gì vậy?” – Bảo Nam chạy sang.
“Cái Ly, nó mất tích đâu rồi cháu ạ! Sáng ra không thấy nó trong phòng nữa!”
Bảo Nam đờ ra một hồi. Hương Ly…mất tích…? Chuyện gì thế này? Chợt cậu nhìn thấy một mẩu giấy trên chiếc giường Hương Ly nằm, vội vàng cầm lấy:
“Bảo Nam! Xin lỗi vì chắc khi đọc lá thư này cậu rất hốt hoảng không biết tớ ở đâu. Nhưng tớ không thể ở lại được, và càng không thể đi cùng cậu. Đừng lo cho tớ nữa, mau trở về tìm các bạn và gọi người tới giúp, tớ sẽ tự lo được. Tạm biệt! Cám ơn cậu nhiều vì những gì cậu dành cho tớ!”
“Bảo Nam, cần gọi công an không để bác gọi?”
Bảo Nam vò nát tờ giấy, nghiến chặt răng:
“Không cần đâu! Cháu biết cô ấy đi đâu rồi!”