Tôi biết ông đang định làm cái quái gì rồi, ông bịp bợm ạ ông muốn làm cho Ashley nghĩ rằng ông là bạn của cô ta.
“Tôi là bạn của Ashley, Alette, và của cô nữa, Toni.”.
“Không. Ông không phải. Ông nghĩ rằng cô ta rất tốt đẹp còn tôi thì chẳng là cái chó chết gì cả.”.
Cô sai rồi. Tôi tôn trọng cô và Alette cũng như tôi tôn trọng Ashley vậy. Đối với tôi, tất cả các cô đều quan trọng như nhau.
“Thật không?”.
“Thật Toni, khi tôi nói cô có giọng hát tuyệt vời tôi cũng nói thật. Cô có chơi được nhạc cụ nào không?”.
“Piano.”.
“Nếu tôi thu xếp cho cô sử dụng chiếc piano trong phòng giải trí, liệu cô có thấy thích không?”.
“Có thể.” Giọng nàng nghe hớn hở.
Bác sĩ Keller mỉm cười. “Tôi rất vui khi giúp được cô chuyện đó. Cô có thể dùng nó.”.
“Cảm ơn.”.
Bác sĩ Keller đã thu xếp cho Toni mỗi buổi chiều được một mình vào phòng giải tới một giờ. Đầu tiên, cửa phòng bị đóng lại, những khi các bệnh nhân nghe được tiếng nhạc và tiếng hát vọng tới, họ bèn nhẹ nhàng mở ra để nghe được rõ hơn. Và Toni đã nhanh chóng trở thành nguồn vui của rất nhiều bệnh nhân ở đây.
Bác sĩ Keller đang kiểm tra ghi chép của mình cùng bác sĩ Lewison.
Lewison hỏi, “Thế còn nhân cách kia Alette?”.
“Tôi đã sắp xếp cho cô ấy vẽ ở trong vườn vào mỗi buổi chiều. Chắc chắn sẽ có nhiều người đến xem đấy. Tôi nghĩ đây sẽ là một phương pháp hữu hiệu.”.
Nhưng Alette đã từ chối. Bác sĩ Keller hỏi, “Sao cô không sử dụng bộ đồ vẽ mà tôi đã tặng? Bỏ chúng đi thì phí quá. Cô quả thật có tài mà.”.
Làm sao ông biết?
“Cô có thích hội họa không?”.
“Có.”.
“Vậy tại sao cô lại không vẽ?”.
“Vì tôi vẽ không đẹp.” Đừng quấy rầy tôi nữa.
“Ai bảo cô thế?”.
“Mẹ …. mẹ tôi.”.
“Chúng ta chưa bao giờ nói tới mẹ cô. Cô có muốn kể cho tôi nghe về bà không?”.
“Chẳng có gì để kể cả.”.
“Bà qua đời vì tai nạn, phải không?”.
Nàng im lặng một lúc lâu. “Đúng. Bà ấy chết vì tai nạn.”.
Ngày hôm sau, Alette bắt đầu vẽ. Nàng rất thích ở ngoài vườn cùng giá vẽ và cây cọ. Khi vẽ, nàng có thể quên hết mọi chuyện xung quanh. Một số bệnh nhân đến xem nàng vẽ. Giọng nói của họ rất có nhiều màu sắc khác nhau.
“Tranh của cô nên đưa vào nhà trưng bầy mới phải.” Màu đen.
“Cô vẽ đẹp. lắm.” Màu vàng.
“Cô học vẽ ở đâu vậy?” Màu đen.
“Cô có thể vẽ hình tôi không?” Màu da cam.
“Ước gì tôi vẽ đẹp được như cô.” Màu đen.
Nàng luôn cảm thấy tiếc nuối khi đến giờ phải quay về căn phòng của mình nằm trong tòa nhà lớn.
“Tôi muốn cô gặp một người Ashley. Đây là Lisa Garrett.” Bà ta tuổi khoảng ngũ tuần, bé nhỏ và có vẻ vật vờ “Hôm nay Lisa được xuất viện.”.
Bà ta cười rạng rỡ. “Tuyệt quá phải không?
“Tôi đã nợ bác sĩ Keller rồi.”.
Glibert Keller nhìn Ashiey, nói. “Lisa bị MPD và có đến 30 khách thể.”.
“Đúng vậy. Và tất cả bọn họ cùng đã biến mất.”.
Bác sĩ Keller nhấn mạnh. “Bà ấy là bệnh nhân MPD thứ ba xuất viện trong năn nay.”.
Trong lòng Ashley trào lên niềm hy vọng.
Alette nói, “Bác sĩ Keller rất tốt bụng. Ông ta có vẻ thật sự thích chúng ta.”.
“Cậu ngốc lắm,” Toni nhạo báng. “Cậu có biết cái gì sẽ xảy ra không. Mình đã bảo rồi. Ông ta giả thích chúng ta để khiến chúng ta làm những gì ông ta muốn. Thế cậu có biết ông ta muốn gì không? Ông ta muốn gọi hai chúng ta ra, sau đó thuyết phục Ashley rằng cô ta chẳng cần gì đến chúng ta nữa. Rồi cậu có muốn biết sau đó là gì không? Cậu và mình sẽ chết. Bộ cậu muốn thế lắm sao?
Tớ thì không.”.
“Ở, không …” Alette lưỡng lự nói.
“Nghe mình dì. Chúng ta sẽ tiếp tục chơi ú tim với ông bác sĩ, hãy cho ông ta tin rằng chúng ta thật sự muốn hợp tác. Không vội vã gì cả. Rồi chúng ta sẽ xỏ mũi ông ta. Và mình xin hứa rằng một ngày nào đó chúng mình sẽ cùng thoát khỏi nơi đây.”.
“Cứ làm theo những gì cậu nói đi, Toni.”.
Tốt. Vậy thì cứ để lão bịp bợm kia nghĩ rằng công việc của hắn đang tiến triển tốt.”.
Thêm một bức thư nữa của David. Kèm vào đó là bức ảnh một em bé. Bức thư viết? Ashley thân, tôi hy vọng rằng việc điều trị sẽ giúp cho sức khỏe và tinh thần của cô ngày một khá hơn về phía tôi, mọi việc vẫn ổn. Kèm theo đây là hình ảnh đứa con lên hai tuổi của chúng tôi, Jeffrey. Nó vẫn lớn nhanh và có lẽ chẳng mấy chốc là đến lúc nó phải lập gia đình. Không có tin tức gì mới cả. Tôi chỉ muốn cô biết rằng chúng tôi vẫn đang nhớ tới cô. Sandra nhờ tôi gửi đến cô tấm lòng yêu mến.
David Ashley ngắm nhìn bức ảnh. Nó là một em bé dễ thương, nàng nghĩ. Hy vọng là nó có một cuộc sống hạnh phúc.
Nàng đi ăn trưa và khi quay lại, bức ảnh đã bị xé vụn thành nhiều mảnh.
Ngày 15- 6 Bệnh nhân Ashley Patterson. Phương pháp điều trị. Sứ dụng Sodium Amytal.
Khách thể, Alette Peters.
“Hãy kể về Rome đi, Alette.”.
Đó là thành phố đẹp nhất thế giới. Ở đấy có vô số bảo tàng tuyệt vời. Tôi thường đến thăm các bảo tàng đó.” Ông thì biết gì về bảo tàng?
“Và cơ muốn trở thành họa sĩ?”.
“Đúng.” Thế ông còn nghĩ tôi muốn trở thành cái gì nữa, lính cứu hỏa à?
“Cô có học vẽ không?”.
Không.” Sao ông không đi mà làm phiền người khác nhỉ?
“Tại sao lại không? VI những gì mẹ cô nói à?”.
“Ồ không. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi không đủ khả năng.” Toni đuổi ông ấy đi đi!
“Hồi đó, có lần nào cô bị tổn thương tinh thần không? Cô điều gì ti tệ xảy ra mà cô vẫn còn nhớ được không?”.
“Không. Tôi sống rất hạnh phúc.” Toni!
Ngày 15- 8, 9 giờ.
Bệnh nhân à ABhley Patterson. Phương pháp điều trị. Thôi miên. Khách thể, Toni Prescott.
“Cô có muốn kể về London không, Toni?”.
“Có Tôi đã có. một quăng thời gian vui vẻ ở đó London la một thành phố văn minh. Nơi ấy có rất nhiều việc để làm.”.
“Cô có gặp rắc rối gì không?”.
“Rắc rồi? Không. Tôi sống rất hạnh phúc ở London.”.
Cô không thể nhớ được chuyện gì tồi tệ đã xảy ra sao?
“Dĩ nhiên là không. Ông định làm gì với nó, hả đồ bịp bợm.
Mỗi lần như vậy đều gợi lại những ký ức cho Ashley. Trong giấc ngủ, nàng thường mơ thấy mình đang làm việc tại Công ty Global Graphics Shane Miller cũng ở đó. Và anh ta đang khen ngợi những công việc mà nàng đã hoàn thành.
“Chúng tôi không thể tiếp tục mà thiếu cô được, Ashley. Chúng tôi sẽ giữ cô lại đây mãi mãi.” Sau đó là cảnh nhà tù, Shane Miller nói; “Tôi không muốn đâu, nhưng trong hoàn cảnh này, công ty buộc phải sa thải cô. Công ty không thể dính dáng vào những vụ như thế này được. Cô có hiểu không? Không hề có vấn đề gì riêng tư đâu.”.
Sáng hôm sau, khi Ashley thức dậy, gối nàng ướt đẫm nước mắt.
Việc điều trị khiến cho Alette cảm thấy buồn. Nó làm nàng nhớ Rome biết bao. Nhờ cả những giây phút hạnh phúc bên Richard Melton. Nhẽ ra chúng ta đã được sống hạnh phúc bên nhau, nhưng giờ thì quá muộn rồi. Quá muộn.
Toni ghét việc điều trị vì nó chỉ mang lại cho nàng những ký ức tồi tệ mà thôi. Tất cả những gì nàng đã làm để bảo vệ Ashley và Alette. Nhưng có ai hoan nghênh nàng không? Không. Nàng chỉ khiến người ta quay lưng lại, như thể nàng là một tội phạm vậy. Nhưng mình phải ra khỏi đây, Toni thầm hứa. Mình sẽ ra khỏi đây.
Những tờ lịch cứ lần lượt được gở xuống và thêm một năm nữa lại trôi qua.
Bác sĩ Keller cáng ngày càng tỏ ra thất vọng.
“Tôi vừa đọc xong báo cáo mới nhất của anh,”.
Bác sĩ Lewison nói với Gilbert Keller. “Anh có nghĩ rằng phương pháp chữa trị của mình thực sự có thiếu sót, hay là họ đang đùa giỡn với chúng ta?
Họ đang đùa giỡn, Otto. Có vẻ như họ thừa biết tôi đình làm gì và họ tìm cách chống trả.
“Tôi nghĩ là Ashley thật sự muốn ủng hộ tôi nhưng hai khách thể kia không cho. Thường là chúng ta có thể khống chế được họ bằng biện pháp thôi miên, nhưng Toni quá mạnh. Cô ta hoàn toàn làm chủ và cô ta tỏ ra rất nguy hiểm.”.
“Nguy hiểm ư?”.
“Đúng. Ông hãy hình dung sự căm thù của cô ta lớn đến mức nào để có thể giết chết rồi hủy hoại thân thể tới năm người đàn ông.”.
Quãng thời gian còn lại của năm đó cũng không có gì khá hơn.
Bác sĩ Keller đạt thêm nhiều thành công với các bệnh nhân khác của mình, nhưng với Ashley, người mà ông quan tâm nhất, lại không tiến triển được gì ông cảm giác rằng Toni đang rất vui thích được đùa giỡn với ông. Rồi sau đó, thật bất ngờ, một đốm sáng đã xuất hiện.
Nó đtực bắt đầu tù một bức thư của bác sĩ Patterson.
Mồng 5 tháng Sáu.
Ashley con, Bố đang trên đường tới New York lo công việc và rất được ghé thăm con, Bố sẽ gọi cho bác sĩ Lewison, và nếu ông ấy không phản đối bố sẽ đến chỗ con vào ngày 5, có thể sớm hoặc muộn hơn một chút. Yêu con nhiều.
Bố Ba tuần sau, bác sĩ Patterson đến bệnh viện cùng một phụ nữ nom hấp dần, tóc đen, ngoài 40 tuổi và đứa con gái ba tuổi, Katrina.
Họ được dẫn đến phòng của bác sĩ Lewison.
Ông đứng lên khi họ bước vào.
“Bác sĩ Patterson, rất mừng được gặp ông.”.
“Cảm ơn. Đây là cô Victoria Ani ston và con gái Katrina.”.
“Chào cô Aniston, chào Katrina.”.
“Tôi đưa họ đến thăm Ashley.”.
“Tuyệt. Cô ấy đang ở chỗ bác sĩ Keller, nhưng không lâu nữa đâu.”.
Bác sĩ Patterson hỏi, “Tình trạng Ashley thế nào rồi?”.
Otto Lewison lưỡng lự. “Liệu tòi có thể gặp riêng ông vài phút không?”.
“Được”.
Bác sĩ Patterson quay sang Victoria và Katrina, “Hình như ngoài kia có khu vườn đẹp lắm.
Hai mẹ con em ra đấy chờ anh rồi chúng ta sẽ cùng đến gặp Ashley.”.
Victoria Aniston mỉm cười. “Vâng.” Bà nhìn Otto Lewison. “Rất hân hạnh được gặp ông, thưa bác sĩ.”.
“Cảm ơn cô Aniston.”.
Bác sĩ Patterson nhìn hai người bước ra ngoài.
Ông quay sang Otto LewiBon. “Có vấn đề gì sao?”.
“Để tôi cho ông biết, bác sĩ Patterson. Chúng tôi không thu được nhiều kết quả như mong đợi.
Ashley nói rằng mình cần được giúp đỡ, nhưng cô ấy lại không chịu hợp tác với chúng tôi. Thực tế là cô ấy đang chống lại việc điều trị.”.
Bác sĩ Patterson bối rối nhìn Otto Lewison.
“Tại sao?”.
“Chuyện này cũng không có gì lạ. Ỏ một vài giai đoạn, bệnh nhân bị MPD rất sợ phải gặp các khách thể của mình:
Họ không chịu đựng được cái ý nghĩ là có những kẻ khác đang sống trong tâm hồn và thể xác họ và lại còn có thể thay thế họ. Ông thử tưởng tượng xem chuyện đó đáng sợ đến mức nào.
Bác sĩ Patterson gật đầu. “Đúng vậy.”.
“Chúng tôi đang đau đầu về trường hợp của Ashley đã Thông thường là những khách thể đó xuất hiện khi bệnh nhân bị xâm phạm hay quấy rồi từ khi còn rất nhỏ. Nhưng với Ashley, chúng tôi lại không có được đầy đủ hồ sơ nên không thể biết được tại sao lại có những chấn thương đó và nó đã bắt đầu như thế nào?”.
Bác sĩ Patterson yên lặng một hồi lâu. Giọng ông nặng nề hẳn đi khi ông nói, “Tôi có thể giúp các ông,” Ông hít một hơi thở sâu. “Tôi vẫn luôn tự trách mình.”.
Otto Lewison chăm chú lắm nghe.
“Chuyện xảy ra vào năm Ashley lên sáu tuổi. Tôi có việc phá sang Anh quốc. Vợ tôi không cùng đi được. Tôi dẫn Ashley theo. Bên đó, vợ tôi có một ông anh họ, tên là John. Tôi đâu biết rằng John không bình thường về mặt tinh thần, tâm lý. Thỉnh thoảng tôi phải đi giảng bài và vẫn nhờ John trông nom Ashley. Một ngày kia, khi tôi về nhà, vào buổi chiều, John đã bỏ đi. Còn Ashley thì đang trong cơn hoảng loạn. Phải mất rất nhiều thời gian mới làm nó bình tĩnh lại được.
Sau đây, nó không cho ai lại gần, trở nên rụt rè và dễ sợ hãi. Một tuần sau đó, John bị bắt về tội xâm phạm tình dục trẻ em hàng loạt.” Gương mặt bác sĩ Patterson đầy đau khổ. “Tôi không thể tha thứ cho mình. Và từ đó trở đi, tôi không bao giờ để Ashley ở lại một mình với bât kỳ ai nữa.”.
Họ cùng chợt im lặng. Rồi Otto Lewison lên tiếng. “Tôi rất lấy làm tiếc.
Nhưng tôi nghĩ rằng ông đã cho chúng tôi câu trả lời mà chúng tôi đang mong đợi, bác sĩ patterson. Bây giờ thì bác sĩ Keller đã có hướng cụ thể để tiến hành chữa trị cho Ashley rồi.
“Với tôi nhắc lại chuyện này chỉ thêm đau lòng thôi.”.
“Tôi hiểu.” Ottu lewison nhìn đồng hô. “Có lẽ Asĩlley đã xong rồi đấy. Ông nên ra vườn cùng mẹ con cô Aniston và tôi sẻ đưa Ashley la đó.”.
Bác sĩ Patterson đứng dậy. “Cảm ơn.”.
Otto Lewison nhin theo bác sĩ Patterson ra khỏi phòng. Ông không thể chờ lâu hơn nếu để báo cho Keller biết mình vừa đã thu lượm được những gì.
Victoria Aniston và Katrina đang đợi ông. Anh đã gặp Ashley chưa?”.
Victoria hỏi.
“Vài phút nữa họ sẽ đưa nó ra đây.” Bác sĩ Patterson trả lời. Ông nhìn quanh khoảng đất rộng rãi. “Chỗ này rất đáng yêu, phải không?”.
“Katrina chạy đến bên ông. Cháu muốn leo lên trời nữa cơ.”.
Ông mỉm cười. “Được. Rồi nhấc bổng đứa bé, ông tung nó lên không trung và đỡ lấy khi nó rơi xuống.
“Cao nữa cơ “.
Bám chặt này. Lên nhé” Ông lại ném đứa bé lên và khéo léo đỡ lấy trong tiếng cười như nắc nẻ của nó.
“Nữa đi.”.
Lưng của bác sĩ Patterson hướng về phía toà nhà, vì thế ồng không thấy Ashley và bác sĩ Keller đang đi tới.
“Cao lên.” Katrina gào to.
Ashley đứng ở cửa, toàn thân lạnh toát. Nàng nhìn bố mình chơi đủa với con bé, và thời gian dường như vớ vụn ra. Mọi việc sau đó cứ tuần tự hiện lên trong nàng như một khu phim quay chậm.
Đó cũng là một bé gái đang được tung lên cao …”Cao lên, bố ơi!”.
“Bám chặt này. Lên nhé.”.
Rồi sau đó bé gái được ném lên giường …
Một giọng nói vang lên, “Con sẽ thích …”.
Hình một người đàn ông nằm trên giừơng đằng sau bé gái. Bé gái la lên.
“Dừng lại. Không, không.”.
Ngườt đàn ông vẫn ở trong bóng tối. Ông ta ôm chặt đứa bé và vuốt ve nó.
“Có phải dễ chịu lắm không?”.
Bỗng nhiên bóng tối vụt tan biến. vâ Ashley nhận ra khuôn mặt người đàn ông, Đó là bố nàng.
Nhìn ông đang chơi đùa cùng đứa bé trong vườn Ashley thét lên từng tràng và không tài nào dừng lại được.
Bác sĩ Patterson, Victoria Aniston và Katrina cùng quay lại, nhìn nàng chằm chằm.
Bác sĩ Keller nói nhanh. Tôi thành thật xin lỗi. “Hôm nay quả là một ngày tồi tệ. Các vị có thể quay lại vào một lần khác được không?” Rồi ông dắt Ashley vào trong.
Họ đưa nàng vào phòng cấp cứu.
“Nhịp tim Ashley tăng cao đột ngột,” bác sĩ Keller nói. “Cô ấy đang trong tình trạng cuồng loạn.” Ông đến gần nàng và nói. “Ashley, cô không có gì phải sợ cả. Cô an toàn rồi. Không ai làm hại cô được nữa. Hãy nghe giọng nói của tôi và thư giãn … thư giãn … thư giãn …”.
Nửa giờ sau, “Ashley, cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Cái gì đã làm cô nổi giận và sợ hãi.”.
“Bố và … em bé gái …”.
“Họ làm sao.”.
Đó là Toni trả lời. “Cô ta không thể đối diện với quá khứ. Cô ta sợ Bố sẽ làm chuyện đó với đứa bé gái, ahư đã từng làm với cô ta.”.
Bác sĩ Keller nhìn nàng chăm chú. “Ông ta … ông ta đã làm gì Ashley?”.
Chuyện ấy xảy ra ở London. Đứa bé gái nằm trên giường. Ông ta nằm xuống cạnh và nói, Bố sẽ làm cho con thấy rất hạnh phuc con ngoan, và cứ nói khiến nó cười to. Rồi sau đó … ông ta cởi váy ngủ của nó ra, bắt đầu đùa với nó.
“Tay của bó tuyệt không?” Ashley la lên. Dừng lại. Đưng làm thê. ” Nhưng ông ta không dừng lại. Ông ta ôm chặt hun và cứ tiếp thế tiếp tục …
Bác sĩ Keller hỏi, “Đó là lần đầu tiên hả, Toni?”.
“Phải.”.
“Lúc đó Ashley bao nhiêu tuổi?
“Sáu !”.
“Và đó là lúc cô ra đời?”.
“Đúng. Ashley quá sợ hãl để đối mặt với chuyện đó.”.
“Sau đó còn chuyện gì xảy ra.”.
“Đêm nào ông ta cũng tìm đến giường Ashley. Cô bé không thể ngăn được ông bố. Khi họ về nhà, Ashley kể với mẹ những chuyện xảy ra, và bà đã mắng con gái là đồ điếm, đồ dối trá.
Ashley rất sợ giấc ngủ trong đêm bởi cô bé biết ông bố sẽ mò vào nằm cùng, ông ta thường bắt cô bé vuốt ve để sau đó, ông ta tự thủ dâm. Rồi còn nói với Ashley, Đừng cho ai biết việc này nếu không bố sẽ không yêu con nữa. Cô bé đâu còn kể được cho ai? Bố và mẹ thì lúc nào cũng cãi nhau và Ashley nghĩ rằng đó là do lỗi của mình. Cô ta biết rằng mình đã làm chuyện gì đó có lỗi nhưng lại không biết đích xác nó là chuyện gì Mẹ Ashley rất ghét con gái.”.
“Chuyện này kéo dài trong bao lâu?” Bác sĩ Keller hỏi.
“Khi tôi lên tám …” Toni nói thêm, như giải thích “tức là Ashiey 14 tuổi”.
“Tiếp tục đi, Toni.”.
Gương mặt Ashley thay đổi, và bây giờ thì là Alette. Nàng nói tiếp. “Khi ông ta nhận công việc nghiên cứu tại bệnh viện Umberto Prime, chúng tôi cùng ông chuyển đến Rome.”.
“Và đó là nơi, cô ra đời?”.
“Đúng. Ashley không thể chịu nổi những gì diễn ra đêm đó, vì thế tôi phải xuất hiện để bảo vệ cô ta.”.
“Chuyện gì đã xảy ra, Alette?”.
“Ông bố trần truồng đi vào phòng Ashley rồi luồn vào giường cô ta. Lần này thì ông ta cưỡng hiếp cô. Ashley la hét, giẫy giụa mọi cách nhưng vô ích. Sau đó, mặc cho Ashley van xin đừng tiếp tục, đêm nào ông ta cũng mò đên. Và ông ta luôn nói, “Đây là cách một người đàn ông biểu lộ tình yêu với một người đàn bà, và con là người đàn bà của bố và bố rất yêu con. Con không được kể chuyện này cho ai biết, nhớ chưa?”.
“Và Ashley đã không kể cho bất kỳ ai?”.
Ashley nức nở, nuớc mắt lăn dài trên hai gò má.
Tất cả những gì Gilbert muốn làm là nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng, nói với nàng rằng ông yêu nàng và mọi việc từ nay sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng, dĩ nhiên, chuyện đó không thể. Mình là bác sĩ của cô ấy.
Khi Keller trở về văn phòng Otto Lewison thì bác sĩ Patterson, Victoria Aniston và Katrina đã ra đi.
Đây là những gì mà chúng ta đang mong đợi, Keller nói với Lewison. “Cuối cùng thì cũng có hướng đi rồi. Tôi đã biết Toni và Alette sinh ra khi nào và tại sao. Chúng ta hây chờ đón một sự thay đổi lớn, kể từ giờ phút này.”.
Bác sĩ Keller nói đúng. Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.