Thuỷ triều khẽ đánh vào bờ hồ, ngoài cửa sổ là trời và nước bao la. Tuy bọn họ đang ở trong hang hổ, nhưng căn phòng người đàn ông trắng nõn cho bọn họ thuê rõ ràng cũng không tệ, có lẽ cũng coi như là căn phòng ngắm cảnh đẹp nhất khách sạn. Giản Dao cẩn thận kiểm tra căn phòng một lần, không có camera ẩn và trang thiết bị giám sát điều khiển, lúc này mới tạm yên lòng. Bọn họ đột nhiên đến đây, có lẽ những tên tội phạm này cũng chưa kịp chuẩn bị.
Bạc Cận Ngôn ngồi dựa vào giường, hai tay để sau đầu, chân bị thương được kê lên gối, dáng vẻ thảnh thơi thả lỏng. Giản Dao đứng bên cửa sổ, lúc nhìn về phía anh, không nhịn được nói: “Anh xác định bọn chúng sẽ đưa chúng ta đến chỗ cấp cao của tổ chức Phật Thủ sao?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Chắc chắn. Rõ ràng người kiểm soát phần ghi chép kia của Chu Thao vô cùng để ý. Anh nêu ra thứ này, bọn chúng nhất định sẽ gặp anh.”
“Ngộ nhỡ bọn chúng giết chúng ta, cướp phần ghi chép này đi thì sao?”
Bạc Cận Ngôn nói: “Muốn giết thì đã sớm giết ở trên thuyền rồi. Không giết chứng tỏ còn có giá trị lợi dụng, chúng ta còn có cơ hội sống sót. Chỉ cần có một cơ hội có thể mở ra khả năng vô hạn.” Sau đó anh thoáng cười: “Chúng ta vốn định từ trong Phật Thủ tìm ra sát thủ mặt nạ, đồng thời hốt gọn một mẻ tổ chức này. Hiện tại có cơ hội trực tiếp đánh vào trong tổ chức của bọn chúng, chuyện mà nhiều năm qua Chu Thao không làm được, nhưng trời đất lại đưa đẩy chúng ta làm được. Coi như là trong hoạ có phúc.”
Giản Dao rõ ràng bị kích động bởi lời anh nói, không nhịn được bật cười, anh luôn có sức quyến rũ như vậy, trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho người ta thấy tầng tầng khói mù trước mắt, rồi phía sau dấy lên hi vọng.
“Cốc cốc…” Có người gõ cửa, Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn, cách lúc bọn họ tiến vào khách sạn này còn chưa đến nửa tiếng.
Giản Dao mở cửa, người đi vào chính là người đàn ông trắng nõn. Hắn mỉm cười, giọng điệu kín đáo: “Tiếu Diện Xà đúng không, có người muốn gặp các người.”
Một đình viện, một bàn đá, một bàn cờ, một người đàn ông. Ánh mặt trời chiều, gã ngồi bên cạnh bàn cờ, mặc áo jacket màu đen, quần tây, dưới chân đi đôi ủng da, trên ủng có bùn, khuôn mặt nghiêng thâm trầm, mày kiếm mắt sáng. Bên cạnh gã, xung quanh đình viện hẻo lánh có đứng mấy gã đàn ông. Tất cả đều cầm súng, khuôn mặt tỉnh táo vô tình.
Người đàn ông trắng nõn dẫn Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đến đây, chỉ mỉm cười ra hiệu cho bọn họ đi qua. Giản Dao dò xét xong bốn phía, nhón chân thì thầm bên tai Bạc Cận Ngôn. Kính râm che mắt anh, người ngoài không thấy được vẻ mặt anh. Sau khi nghe cô nói xong, anh không có bất cứ biểu cảm nào, chống gậy gỗ Giản Dao mới tìm cho anh ngày hôm qua đi về phía người nọ.
Bạc Cận Ngôn ngồi xuống đối diện gã. Quân cờ trắng trong tay gã rơi xuống, trên ngón tay màu mạch như có ánh sáng. Gã hơi trầm tư một lúc mới ngước mắt lên nhìn Bạc Cận Ngôn: “Mù sao?”
Gã chính là hỏi người đàn ông trắng nõn bên cạnh, người đàn ông khom người đáp: “Vâng.”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông trắng nõn đột nhiên tiến lên, chẳng biết trong tay đã xuất hiện một con dao găm từ lúc nào, nhắm thẳng về hai mắt Bạc Cận Ngôn. Giản Dao hoảng sợ, thò tay ra chặn. Người nọ và Bạc Cận Ngôn đều ngồi yên không nhúc nhích. Bởi vì tốc độ của người đàn ông trắng nõn cực nhanh, Giản Dao chỉ kịp bắt được cổ tay gã, nhưng không có cách nào ngăn được con dao tiến về phía trước.
Một tiếng vang nhỏ, kính râm trên sống mũi Bạc Cận Ngôn rơi xuống, lưỡi dao đi thẳng đến da mắt anh. Bạc Cận Ngôn từ từ nhắm hai mắt hoàn toàn không tránh né, cho đến khi mũi dao hoàn toàn dừng trên da mắt anh. Giản Dao hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, đột nhiên quát: “Các người có ý gì?”
Bạc Cận Ngôn thoáng cười: “Bà xã, bọn họ chỉ muốn thử thôi. Em xem đấy, mũi dao còn kém một li mới có thể đâm rách mắt anh. A…chẳng qua chỉ là một đôi mắt đã phế, Phật Thủ muốn thì lấy đi. Dù sao trên đời này cũng không có chuyện lấy không đồ, các người lấy gì đổi với tôi nào?”
Lời nói vô cùng kiêu ngạo tà mị, thật sự như một kẻ điên khùng tham lam không màng sống chết. Người nọ đột nhiên cười ha ha: “Tần Sinh, bỏ dao xuống.” Hoá ra người đàn ông trắng nõn kia tên là Tần Sinh.
Tần Sinh cũng bỏ dao xuống, lui sang bên cạnh. Người nọ lại hỏi Bạc Cận Ngôn: “Nghe nói cậu có thứ muốn giao cho tôi?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Đúng vậy.”
Người nọ lại hỏi: “Sao thứ kia lại rơi vào trong tay cậu?”
Bạc Cận Ngôn: “Người của tôi luôn theo sát Chu Thao.”
“Tại sao chỉ có hai người đến?”
“Bọn họ bị tóm hết. Chúng tôi nhanh chóng chạy thoát. Là một đàn em tên A Hồng mang bọn tôi đến đây. Nhưng lúc đi bên bờ sông gặp phải đất lở, A Hồng rơi xuống dốc núi chết rồi.”
Người nọ đảo mắt nhìn Tần Sinh, hắn gật đầu, xác định thực sự có đàn em tên A Hồng. Người nọ thoáng cười: “A Hồng chết rồi, vậy sao các người không chết?”
Bạc Cận Ngôn im lặng một lúc, chậm rãi đáp: “Bởi vì A Hồng là do tôi giết.”
Lời vừa nói ra ngay cả Giản Dao cũng giật mình. Người nọ và Tần Sinh trao đổi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Cái gì, cậu giết anh em của chúng tôi?” Tất cả người bên cạnh đều giơ súng lên, nhắm về phía Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn cười nhạo một tiếng: “Lúc ấy đất núi lở, chỉ có một thân cây, chúng tôi đều ôm lấy thì cây sẽ gẫy, tất cả mọi người đều chết. Tay chân của A Hồng không nhanh bằng vợ tôi, không ôm kịp còn muốn kéo chúng tôi xuống. Tôi đá một cái, có gì không đúng chứ? Nếu là các anh sẽ không làm vậy sao?”
Người nọ và Tần Sinh đều im lặng. Một lát sau Tần Sinh hỏi: “Ở nơi nào?”
Bạc Cận Ngôn nói phương hướng, lập tức có thuộc hạ đi ra ngoài, xem ra là muốn đi điều tra rồi.
Người nọ lại sai người bưng trà lên, Bạc Cận Ngôn từ từ uống, trong lúc đó hai người đều im lặng. Giản Dao lại suýt bật ra sự tán thưởng vì sự linh hoạt của Bạc Cận Ngôn. Nên nhớ rằng hai người hiểu rõ tâm lý tội phạm, có thể nhìn thấu người khác nói dối, nên tất nhiên cũng biết nói dối thế nào sao cho chân thật nhất. A Hồng chết vốn người bên ngoài sẽ cảm thấy kì quặc. Bạc Cận Ngôn nói như vậy lại lộ ra sự chân thật đáng tin, đồng thời cũng thể hiện tính cách “hung ác thẳng thắn” của bản thân.
Người nọ nhấp một ngụm trà, cuối cùng mở miệng: “Đồ đâu, giao cho tôi đi.”
Bạc Cận Ngôn từ từ nhấp một ngụm: “Người tôi muốn giao, không phải anh.”
Người nọ hơi giật mình, Tần Sinh cũng ngước mắt lên.
Bạc Cận Ngôn lạnh lùng cười: “Người tôi muốn gặp là lão đại Phật Thủ. Anh vốn không phải là lão đại, nhiều lắm chỉ là thuộc hạ đắc lực thôi. Tại sao tôi phải giao cho anh chứ? Tôi có thành ý như vậy, suýt chút nữa ngàn cân treo sợi tóc, lại còn ngâm mình trong nước một đêm mới mang được thứ đó tới. Các người liên tục thăm dò, mợ nó khinh người quá đáng. Các người đã không nhìn trúng, bà xã, chúng ta đi thôi!”
“Chờ một chút!” Tần Sinh vươn tay ngăn anh lại, sau đó liếc “lão đại” nhà mình, ánh mắt hai người giao nhau, Tần Sinh mỉm cười: “Được rồi, anh Khôn, chúng ta không đóng giả nữa, đều bị anh ta nhìn thấu rồi.” Người gọi là anh Khôn kia nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn, ý tứ sâu xa mỉm cười, cúi đầu cầm điếu thuốc, híp mắt nhìn bọn họ.
Tần Sinh hỏi: “Triệu Khôn quả thực không phải là lão đại của chúng tôi, làm sao anh thấy được?”
Bạc Cận Ngôn cười lạnh: “Biệt hiệu của tôi là gì?”
Tần Sinh: “Tiếu Diện Xà.”
Bạc Cận Ngôn: “Vậy anh còn hỏi làm gì? Anh cho rằng tôi làm thế nào đoạt được danh hiệu này trên giang hồ? Thân là người rắn hay là Tiếu Diện Xà khiến cho người ta khó lòng phòng bị, so với cảnh sát thì nhạy bén hơn, so với đồng loại càng hung ác hơn. Anh hỏi tôi làm sao biết được anh Khôn đây không phải là lão đại sao? Từ đầu đến chân của anh ta toàn là sơ hở!”
Tần Sinh sững sờ, Triệu Khôn bị sặc thuốc, ra sức ho. Còn Giản Dao nhìn một đám lưu manh quanh sân, rõ ràng đã hơi buông lỏng cảnh giác, họng súng đều bỏ xuống, nghe Bạc Cận Ngôn nói chuyện. Gánh nặng trong lòng Giản Dao cũng buông xuống, lại hơi buồn cười: Cận Ngôn nói không sai, anh dùng một cơ hội mở rộng thành khả năng vô hạn. Chỉ là…đừng có diễn quá mức như vậy chứ, loại lời nói “Thân là người rắn” mà cũng nói ra… Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện suy nghĩ không hợp hoàn cảnh chút nào: Lúc trước cô và Tử Ngộ, An Nham ở nhà xem phim bộ, không nên để cho anh ngồi ở bên cạnh đọc sách.