Hai người Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi rồi, trong sân đột nhiên trở nên yên tĩnh. Vẻ mặt Triệu Khôn thản nhiên, đứng lên: “Không đánh nữa, tôi đi hút điếu thuốc.”
Tần Sinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Tôi cũng nên đi tính sổ sách rồi.”
Trịnh Thần đi theo Tống Khôn rời đi. Cho dù gã gặp người nào, Trịnh Thần cũng sẽ giữ khoảng cách gần nhất bảo vệ. Cố An khẽ xuỳ cười một tiếng, dường như cười nhạo những tên đồng bạn này đột nhiên lảng tránh. Hắn cũng rời khỏi sân.
Nơi Triệu Khôn ở là một toà nhà màu đen bên cạnh khách sạn. Tính gã thích yên tĩnh, cho nên nhà cửa cũng chả lắp đặt thiết bị gì, chỉ có bức tường không. Tuy nhiên gã lại thích trồng trọt, cho nên cây xanh đầy sân nhỏ, ngôi nhà màu đen này cũng xem như đẹp mắt. Tuy vậy người phụ nữ của gã lại lôi thôi phát điên. Ba mươi tuổi bất ngờ chạm mặt, một cơ hội bất ngờ, cứ thế theo Triệu Khôn đến tận bây giờ. Tuy đôi khi Triệu Khôn lêu lổng bên ngoài, nhưng người phụ nữ này cũng chả quan tâm. Dù sao ngôi nhà này cũng là của cô ta. Cô ta là người phụ nữ của một trong Ngũ La Hán Phật Thủ, trên giang hồ có bao nhiêu người muốn gọi cô ta một tiếng chị dâu đấy.
Hôm nay Triệu Khôn về nhà, nghe thấy tiếng người phụ nữ khiêu vũ trong phòng, có lẽ còn uống cả rượu nữa, gã cũng không chào hỏi, đi thẳng về phòng mình. Căn phòng này phụ nữ không thể vào, bày đầy súng ống. Mấy anh em Phật Thủ từng đi tham quan, khen không ngớt miệng.
Triệu Khôn cầm điếu thuốc, ngồi bên cạnh cửa sổ hút. Những năm này nghiện thuốc lá ngày càng nặng, thuốc phiện cũng dính một chút. Gã cảm giác phổi mình sắp nát thành một lỗ thủng lớn. Chỉ là hôm nay gã hút thuốc hơi vội vàng, hết điếu này đến điếu khác, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm ngôi nhà kia – hoá ra là khách sạn của Phật Thủ.
Không nghe thấy tiếng súng, cũng không thấy bóng dáng của hai người kia xuất hiện nơi nào.
Triệu Khôn hút thuốc xong, ngồi vào ghế dựa sau bàn, hương vị nicotin giúp cho gã thả lỏng, hai tay đặt sau đầu, mỉm cười. Trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu tiên ở bên ngoài sân của Bạc Cận Ngôn. Xuyên qua cửa sổ, gã thấy khuôn mặt nghiêng mơ hồ của hai người họ. Sau đó gã ném thuốc lá vào trong bùn, quay đầu nói với thuộc hạ: “Bọn họ tám phần là cảnh sát. Ngày mai báo cáo với lão đại, tiêu diệt bọn họ.”
Nhưng mà hai người này bây giờ lại trở thành khách quý chạm tay có thể bỏng trước mặt Phật Thủ.
Mạng của bọn họ đúng là dài nha.
Triệu Khôn thích thú mỉm cười.
Cùng lúc đó, Tần Sinh thực sự quay về phòng kế toán ở tầng một khách sạn, nhìn mấy thuộc hạ đang tính số. Từ nhỏ Tần Sinh đã thích những con số, còn từng thi chứng chỉ kế toán và đăng kí chứng chỉ kế toán viên cao cấp. Sau đó theo Phật Thủ, lại làm cho Phật Thủ như hổ mọc thêm cánh. Hơn hai năm sau, Phật Thủ yên lòng giao hết mọi vấn đề tài vụ cho hắn. Nếu nói trong Ngũ La Hán ai được Phật Thủ tin tưởng nhất thì Tần Sinh tự nhận là người thứ nhất. À…Phật Thủ không rời khỏi hắn được. Thậm chí có thể nói hắn nắm giữ một bộ phận mạch máu của Phật Thủ.
Nghĩ tới đây, Tần Sinh mỉm cười.
Sau đó hắn ngẩng đầu, mắt ngước lên lầu, vợ chồng Tiếu Diện Xà đi vào đã lâu còn chưa thấy xuống.
Hắn ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ, sắc mặt của hắn không giống bình thường mỉm cười chân thành, mà mang theo sự lạnh lùng và hờ hững, dường như đây mới là bản tính thực sự người đàn ông này che giấu.
“Quan sát bọn họ.” Tần Sinh thấp giọng, “Có bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng phải báo cáo cho tôi. Là báo cáo cho tôi, hiểu không?”
Trong số mọi người, có lẽ Cố An là kẻ sống xa xỉ, khốn nạn nhất. Phía đông khách sạn, căn phòng cao nhất chính là hắn chiếm lấy, còn gọi hai mươi đàn em đến sửa chữa. Mặc dù giao thông trấn nhỏ không dễ dàng, nhưng đơn giản chỉ cần là thứ Phật Thủ muốn, sẽ chở đến cả một đống đồ dùng nhập khẩu. Đương nhiên gã cũng đưa một bộ gỗ lim siêu hạng cho Phật Thủ, rất được Phật Thủ ưa thích. Cho nên người khác cũng không còn gì để nói.
Trong nhà hắn có ba người phụ nữ, hơn nữa ai cũng không vừa mắt hắn, còn thường xuyên thay người. Rượu vang chất đầy nhà. Hắn thích da động vật, còn thường xuyên tự mình đi lên núi bên cạnh săn, lột sống da cáo, da thỏ, làm xong đồ cho mình thì đưa cho những người phụ nữ kia. Khỏi phải nói tay nghề của hắn không hề tệ chút nào, những miếng da kia vô cùng bóng bẩy. Hắn cũng nghiện thuốc, ma tuý. Trong Phật Thủ ai cũng biết động vào thứ An lão đại nghiện là vô cùng doạ người, nếu bắt được sẽ bị chém chết, cho nên tất cả mọi người đều tránh xa. So với Triệu Khôn nghĩa khí khí phách, Tân Sinh ngoại giao trước quân sự sau, phong cách của hắn đối xử với đàn em vô cùng nghiêm khắc quái đản. Ai hợp mắt hắn thì ngay cả người phụ nữ của mình, hắn cũng cho chơi, còn vung rất nhiều tiền. Ai khiến hắn nổi giận, cho dù đã lập được bao nhiêu công trạng, hắn cũng đánh cho thương tích đầy mình. Mấy năm nay gã cũng là người lập được nhiều công nhất trong Phật Thủ, danh tiếng mạnh nhất đấy. Phật Thủ dường như cực kì bao dung với thuộc hạ đầy cá tính này. Cho nên dù Triệu Khôn, Tần Sinh bất mãn, nhưng dần dần cũng chỉ có thể chung sống hoà bình với hắn.
Lúc này, sau khi Cố An về nhà, trước tiên cầm lấy chai rượu, uống đến mê muội. Sau đó mới có một người phụ nữ quấn đến, thò tay sờ đũng quần hắn. Cố An tát cô ta một cái đẩy qua một bên, sau đó cười lạnh: “Cút ngay, cũng không chịu soi gương xem dáng vẻ mình thế nào!” Người phụ nữ vô cùng sợ hãi, vội chạy vào trong phòng, hai người phụ nữ khác cũng không dám đi ra, biết rõ hôm nay không biết vị này lại nổi giận gì đây.
Một mình Cố An lảo đảo leo lên tầng, đóng cửa lại, nằm trên ghế, cũng không uống rượu nữa, nhìn sắc trời khói mù ngoài cửa sổ, từ từ thở dài. Hắn cũng nhìn chằm chằm về phía khách sạn, nhưng vẫn im lặng, không có chút động tĩnh nào.
A…Tiếu Diện Xà.
Tiếu Diện Xà sắp ngang vai vế tiến vào Phật Thủ với hắn. Cố An cười ra tiếng, đột nhiên cầm lấy khẩu súng trường trên bàn, động tác mạnh mẽ như báo săn, thoáng cái lẻn đi đến trước cửa sổ, nhắm về phía khách sạn. Không ngừng im lặng ngắm. Có đàn em đi qua, hắn không để ý tới. Có cư dân trong thị trấn đi qua, hắn cũng không để ý.
Cho đến khi…trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cao gầy, tóc ngắn màu đen, mặc áo khoác trắng, trong tay còn mang theo hòm thuốc. Người nọ yên lặng đi qua khách sạn, có lẽ là đến nơi nào đó khám bệnh tại nhà.
Cố An không quen nhìn dáng vẻ luôn ra vẻ bác sĩ đạo mạo, tao nhã. Hắn cúi đầu cười, nhắm súng. Họng súng trang bị dụng cụ giảm thanh. Tuy vậy khi viên đạn xuyên qua cửa sổ, xuyên qua nhánh cây, xuyên qua gió, cuối cùng trúng mặt đất bên chân Ôn Dung, hắn vẫn hoảng hốt. Ôn Dung vô thức đưa hòm thuốc lên đỉnh đầu, trốn xuống dưới mái hiên. Gương mặt trắng nõn của Ôn Dung càng thêm trắng bệch, ổn định hơi thở, quay đầu nhìn. Cửa sổ nhà lay động trống rỗng, đâu còn thấy ai? Ôn Dung lạnh lùng, bước nhanh rời đi.
Trịnh Thần tựa vào hành lang. Lưng đeo súng, vẻ mặt bình tĩnh.
Có đàn em đi qua cuối hành lang, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, biết ngay chỗ Phật Thủ đang bàn chuyện với người, cũng không dám đi qua quấy rầy. Trịnh Thần am hiểu nhất nên chỉ yên tĩnh. Đã từng vì giúp Phật Thủ giết một người, hắn ngồi xổm trong rừng mưa biên giới ba ngày ba đêm, cả người bị trùng rắn cắn máu tươi chảy ròng, hắn cũng không có chuyện gì. Cuối cùng giết được người nọ, cắt đầu mang về cho Phật Thủ. Mỗi người đều nói hắn là bóng của Phật Thủ. Hắn cũng sẵn lòng làm bóng, bởi vì không phải ai cũng có thể làm bóng được. Điều đó chính là nói Phật Thủ yên lòng giao sau lưng mình cho hắn, chỉ giao cho một mình hắn. Hắn biết được tất cả bí mật, hắn là bóng, cho nên nhìn thấy tối đa hắc ám và quỷ kế.