*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nay thấy có một số bạn bình luận vào Sóng Ngầm, bảo là “ôi nghe review truyện này ngược lắm, mình không dám đọc đâu”. Nhưng các bạn ơi, các bạn đọc trinh thám mà muốn hường phấn ạ? Không chết người, không đau thương thì nv chính phải đi điều tra gì? Không trải qua đau khổ cay đắng thì làm sao nv chính trưởng thành? Đúng là cái ải tác giả bày ra vô cùng đau đớn, song đời này có mấy ai trưởng thành mà không trầy da tróc vảy đâu.
Với mình, “ngược hay không” không quan trọng, quan trọng là phải HE. Và ngôn tình trinh thám không dành cho các bạn có con tim yếu đuối. Riêng Phó Tử Ngộ, anh ấy đã trở thành bất tử trong lòng tất cả fans của Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến, mình tin chắc là vậy.
Xin mượn câu nói mình rất tâm đắc từ Ad của Vanvietbook”s page: “Đừng nghe đâu xa mà hãy tự mình khám phá mới là câu trả lời đích đáng nhất:) Tránh bỏ lỡ mất rồi về sau tiếc nuối lại muộn.”
Cảm ơn các bạn đã dành vài phút xem những dòng lảm nhảm này của mình. Mình sẽ không tranh cãi gì về những ý kiến trái chiều nhé.
Thân ái,
Hàn Vũ Phi.