Phó Kim Phong bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, cả người đau đớn ngất đi.
Hóa ra không phải là bố y đánh bạc nợ tiền.
Bố của y hôm nay tới đây uống rượu, bỏ quên điện thoại, là đám người này nhặt được điện thoại của bố y, lừa y tới đây để chiếm đoạt tài sản.
Phó Kim Phong còn chưa kịp ở trong lòng xin lỗi ông bố nghiện rượu của bình, đã bị bọn chúng đánh đến quỳ trên mặt đất.
” Không có tiền cũng không sao, nhìn thấy mày, chúng tao đột nhiên cảm thấy có thứ khác hứng thú hơn.”
Phó Kim Phong:”…”
Cơ thể đau đớn, thần trí mơ mơ màng màng, phát hiện y phục của mình từng bước từng bước bị xé bỏ, đống bàn tay ma quái ghê tởm lần mò trên người y, cơn buồn nôn choáng váng nghẹn trong cổ họng.
Hai tay Phó Kim Phong bị trói ra đằng sau, hai chân lại bị tóm chặt, không cách nào phản kháng.
*Cạch*
Căn phòng chứa đầy bóng tối đột nhiên bị ánh sáng trắng ngoài hành lang bao chọn, vừa vặn chiếu lên thân thể bắt mắt của Phó Kim Phong.
” Thưa ngài, rượu đến rồi.”
” Để đó, cút.”
Đám người bên trong dường như không có kiên nhẫn nghe phục vụ lảm nhảm, tức giận đuổi người.
” Ditme, con mèo này ở đâu ra đây.”
” Mẹ mày, mày làm gì thế?”
” Mau, bắt nó lại, tao phải đánh chết nó.”
Phòng bao loạn thành một đoàn, đến khi yên tĩnh trở lại, cả căn phòng đã bị làm cho náo loạn.
Nhiễm Thanh Vân từ trên xe đẩy nhảy xuống đất, bởi vì đệm thịt dưới chân khiến động tác này không hề phát ra tiếng động.
Mắt mèo nhìn trong đêm rất rõ ràng, Nhiễm Thanh Vân xác định được lò sưởi của mình, liền chạy tới, miệng ngậm theo một mảnh vỡ cửa chai rượu đắt tiền, chậm rãi giúp Phó Kim Phong cắt dây trói.
Toàn bộ giấu vết xanh tím trên người Phó Kim Phong đều được Nhiễm Thanh Vân thu vào trong tầm mắt.
Đáy lòng mèo nhỏ lộp bộp hai tiếng.
Cảm giác lạ quá!
Là do thiên tính của loài mèo sao?
Nhiễm Thanh Vân hung ác nhìn đám người bất tỉnh nhân sự xung quanh, cẩn thận ghi nhớ từng người một.
Vấn đề đến rồi, phải làm sao để đánh thức lò sưởi dậy đây?
Không thể nào kêu tiếng mèo được, mất mặt chết!
Nhiễm Thanh Vân trầm mặc, chui vào trong lòng Phó Kim Phong, bắt đầu liếm từ trán đến cằm y.
Phó Kim Phong cả người đau đớn, lại bị xúc cảm nhồn nhột ươn ướt trên mặt làm tỉnh.
Phó Kim Phong theo bản năng vươn tay ra, bắt lấy thủ pháp.
Tỉnh rồi!
Nhiễm Thanh Vân dùng móng tay cào nhẹ lên mặt Phó Kim Phong.
Ở trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói của Phó Kim Phong vang lên rất rõ ràng” Bảo Bảo?”
Khó khăn lắm mới có thể đưa Phó Kim Phong thoát khỏi địa phương thối nát kia.
Một mình Nhiễm Thanh Vân thì không sao, mang theo một Phó Kim Phong không giỏi lẩn trốn, hai người bọn họ… à không, một người một mèo bọn họ suýt bị phát hiện không ít lần.
Phó Kim Phong ở ngoài được lớn, cúi gập người thở dốc, mặc dù cơ thể vẫn còn đau đớn, nhưng vui vẻ vì đã chạy thoát bọn xấu lại khiến y hào hứng đến lạ.
” Bảo Bảo, cảm ơn em.”
Nhiễm Thanh Vân ở trên vai Phó Kim Phong lười biếng không đáp.
” A!” Phó Kim Phong dường như nhớ ra điều gì đó, vòng tay ôm lấy Nhiễm Thanh Vân:” Bảo Bảo, em khỏi bệnh rồi sao?”
Nhiễm Thanh Vân thanh lãnh duy trì biểu cảm nhìn Phó Kim Phong.
” Vừa khỏi bệnh đã tới cứu anh, Bảo Bảo thật tốt.” Phó Kim Phong không kìm được vui sướng, bóp bóp Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân:”…”
Ngươi đối sử với ân miêu đã cứu ngươi như thế à? Ta cào chết ngươi.
Nhiễm Thanh Vân dùng hai chân trước đặt lên mu bàn tay đang làm loạn của Phó Kim Phong, lộ ra bộ móng vuốt.
” Gãy rồi?” Phó Kim Phong lúc này mới phát hiện móng vuốt của Nhiễm Thanh vân gãy mất mấy cái, trên người còn không ít vết thương, còn có rượu dính trên lông.
Phó Kim Phong đau lòng muốn chết, ôm chặt lấy Nhiễm Thanh Vân:” Để anh đưa em đến bệnh viện thú y.”
Nhiễm Thanh Vân nhìn y chằm chằm.
Phó Kim Phong:”…”
” Được rồi, đưa em đến bệnh viện thú y, sau đó anh cũng sẽ đến bệnh viện.”
“…”
” Đầu hàng, đầu hàng, anh đến bệnh viện trước là được chứ gì.” Phó Kim Phong ôm lấy Nhiễm Thanh Vân đặt lên đầu vai, sải bước chân đi trên vỉa hè náo nhiệt.
Bộ dạng thảm hại của một người một mèo, đi trên đường phố, không khỏi sẽ thu hút một số ánh mình.
Nhiễm Thanh Vân không quan tâm, ngồi ở trên vai Phó Kim Phong nhắm mắt.
Số vết thương này đối với Nhiễm Thanh Vân mà nói thì không đáng kể, có điều đợt trị liệu 10% còn chưa xong đã bị cưỡng ép dừng lại, cơ thể của Nhiễm Thanh Vân chưa thích ứng đã làm ra động tác lớn, hiện tại không khỏi có chút quá sức.
Chỉ muốn ở bên cạnh lò sưởi của mình nghỉ ngơi một lát.
Trời cũng khá khuya, Phó Kim Phong tùy tiện chọn một phòng khám trên đường để băng bó vết thương, sau đó đưa Nhiễm Thanh vân trở về tiệm thú y vừa rồi, băng bó vết thương cũng như trả tiền viện phí.
Phó Kim Phong một lòng tin tưởng là bác sĩ này chữa khỏi bệnh cho Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân tự mình khỏi tỏ vẻ:”…”