Nhiễm Thanh Vân một đường đi Phó Kim Phong đi tìm Liễu Thừa Loan, phát hiện Liễu Thừa Loan lại đang đóng kịch lừa gạt đám người tông chủ một lượt, còn định kéo cả Nhiễm Thanh Vân xuống nước. Nhiễm Thanh Vân là thiên tôn, là linh vật của phái, sao có thể dễ dàng bị một phong chủ như Liễu Thừa Loan kéo xuống nước được.
Thời điểm đám người tông chủ nửa tin nửa ngờ nhìn Liễu Thừa Loan. Liễu Thừa Loan liền cảm thấy mình sắp thành công rồi. Chỉ cần đám người này nghi ngờ, y sẽ có cơ hội để tính kế bọn họ.
Có điều, Liễu Thừa Loan vui vẻ không bao lâu, Nhiễm Thanh Vân cũng Phó Kim Phong đã đi tới.
Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng đỡ Phó Kim Phong xuống đất, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Liễu Thừa Loan.
Liễu Thừa Loan nhìn thấy hai người bọn họ, đáy lòng lộp bộp. Y đã sắp thành công rồi, không thể để hai tên này phá hủy toàn bộ được.
Liễu Thừa loan hăng giọng:” Tông chủ, người xem, hai bọn họ chính là thông đồng với nhau.”
Phó Kim Phong vừa mới hạ cánh, liền giải thích:” Bọn ta thông đồng với nhau chuyện gì? Liễu Thừa Phong, ngươi đừng đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người.”
” Liễu Thừa Loan ta một đời ngay thẳng, sao có thể đổ oan cho người khác. Ngươi tu ma khí, cả tông chủ cũng đã nhìn thấy.”
” Ta không có. Ngươi tu ma rõ ràng là ngươi, ngươi còn dùng đồ đệ của mình làm vật dẫn.”
Phó Kim Phong gấp gáp muốn giải thích rõ ràng cho mọi người nghe, đáy lòng có chút loạn, ma khí chảy trong người được linh lực của Nhiễm Thanh Vân áp chế cũng dần dần mất đi khống chế.
Nhiễm Thanh Vân cảm nhận được ma khí trong người Phó Kim Phong đang di động, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía Liễu Thừa Loan ở đằng xa.
Chắc chắn là do hắn ta dở trò. Không thể tiếp tục kéo dài thời gian nữa, nếu không lò sưởi sẽ gặp nguy hiểm.
Nhiễm Thanh Vân vẫn luôn yên lặng ở phía sau Phó Kim Phong bất ngờ bước lên phía trước, không nói không rằng tung chưởng về phía Liễu Thừa Loan.
Một kích chứa đầy linh lực, ồ ạt đánh về phía Liễu Thừa Loan, nếu y chỉ dùng linh lực hiện có của mình, chắc chắn sẽ chết không toàn thây, nhưng nếu lộ ra ma khí… chắc chắn cũng sẽ lành ít giữ nhiều.
Thời gian để y đưa ra lựa chọn không nhiều, sống hay chết, chỉ trong một tích tắc… và trong tích tắc đó, y đã lựa chọn bộc lộ ma khí.
Ma khí từ trong người Liễu Thừa Loan thoát ra, hình thành vỏ bọc cứng rắn bảo về y khỏi linh lực cường hãm kia.
Tông chủ:”…”
Trưởng lão:”…”
Phong chủ:”…”
cùng toàn thể các môn hộ có mặt:”…”
Bọn họ vậy mà suýt nữa thì tin tên ma đầu này.
Liễu Thừa Loan bại lộ thân phận, thế nhưng tu vi của y không phải loại dễ dàng có thể xử lý được. Thời điểm Nhiễm Thanh Vân đạp ngã Liễu Thừa Loan, Phó Kim Phong ở bên kia cũng đổ gục xuống.
Nhiễm Thanh Vân:”…”
Thất sách rồi, bỏ lò sưởi đi đánh người… lò sưởi sẽ không sao chứ?
Nhiễm Thanh Vân không giấu được lo lắng, chạy tới đỡ lấy Phó Kim Phong.
” Này, ngươi…” Ngươi sắp treo à? Sao có thể treo sớm như thế!
” Có vẻ lão tử sắp được đi gặp phụ mẫu rồi.” Phó Kim Phong cắn cắn môi, nhịn xuống lộn xộn trong bụng.
” Ngươi không được, ta không cho phép.” Nhiễm Thanh Vân mặc dù tốn lượng lớn linh lực để truyền cho Phó Kim Phong cả đêm hôm qua, còn đánh nhau với Liễu Thừa Loan một trận, nhưng vẫn có thể dễ dàng huy động linh lực tiếp tục truyền cho Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong khó khăn đè ép lên tay Nhiễm Thanh Vân:” Ngươi… ta… dù sao cũng cảm ơn vì đã tin tưởng ta. Mặc dù mới tiếp xúc với ngươi vài ngày, nhưng cũng rất cảm ơn ngươi.”
” Này…” Nhiễm Thanh Vân vỗ vỗ má Phó Kim Phong. Không muốn chấp nhận sự thật là lò sưởi khó khăn lắm y mới có thể tìm thấy lại dễ dàng bỏ y rời đi như vậy.
” Đừng buồn!”
Nhiễm Thanh Vân:”…”
Ta buồn làm gì? Chỉ là cảm thấy đổi lò sưởi khá phiền phức. Ta mới tìm thấy ngươi vài ngày, còn ôm chưa đã đâu.
Nhiễm Thanh Vân không muốn đổi lò sưởi, cố chấp truyền linh lực cho Phó Kim Phong.
Có điều, cơ thể của Phó Từ Phong đã đến giới hạn rồi, Nhiễm Thanh Vân dù có làm gì cũng không thể níu kéo người lại, cuối cũng vẫn là treo.
Nhiễm Thanh Vân ngồi nguyên một chỗ, ôm cơ thể dần mất đi hơi âm của Phó Kim Phong, tận đến khi lạnh ngắt vẫn không có động tĩnh.
Dùng toàn bộ khả năng vẫn không thể cứu được y? Vừa mới chạy tới đây đã gặp phải mấy việc không nằm trong dự đoán của Nhiễm Thanh Vân khiến tâm tình của Nhiễm Thanh Vân quả thật không được tốt đẹp cho lắm.
Đám người tông chủ nhìn Nhiễm Thanh Vân bộ dạng lạnh lùng không có chút tốt đẹp nào… y duy trì tư thế ôm xác Phó Kim Phong, hại bọn họ sợ hãi khô khốc nuốt nước bọt:” Thiên tôn, người cũng đã đi rồi, ngài đừng quá đau buồn.”
Y cũng không biết vì sao thiên tôn lại để tâm đến tiểu tử hay gây chuyện này như vậy. Nhưng là một tông chủ môn phái, an ủi người khác là trách nhiệm của y.
” Ta không đau buồn.” Mấy kẻ này bị làm sao vậy? Ta mà có thể đau buồn sao? Ta đau buồn làm cái gì chứ? Cũng có chết đi một cái lò sưởi mà thôi! Ta chỉ làm cảm thấy phiền phức… phiền phức muốn chết có được không hả?
Y có khó chịu thì cũng là khó chịu về việc khó khăn lắm mới tìm thấy một cái lò sưởi, giờ lại phải đổi cái khác có được không hả?
Nhiễm Thanh Vân trong lòng không mấy thoải mái. Tính tình bình thường của y vốn đã rất phúc hắc, hiện tại tâm tình càng thêm không tốt, biểu hiện ra ngoài càng khiến đám người kia sợ hãi.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên nổi giận đùng đùng, ôm người đứng dậy, ở trước mặt bọn họ, ngự kiếm rời đi.
Chết một cái lò sưởi có gì phải buồn chứ! Tùy tiện đổi cái khác là được rồi! Các người quan tâm đến người khác như thế làm gì? Tự lo cho bản thân đi!
[ chủ nhân không cần tự lừa mình dối người, tôi hiểu ngài mà.]
Ngươi không hiểu, cút đi!
Nhiễm Thanh Vân hung hăng trừng mắt.