Trong phòng học, bốn năm chỗ ngồi ở hai dãy bàn cuối trống hoắc.
Giờ mà Diệp Hoa vẫn chưa về lớp,
Tịnh Hương thấy, mọi người cũng thấy và đương nhiên cô giáo cũng thấy.
Cô giáo bất mãn nhíu máy, bước tới trước mặt Trần Kiên: “Lát nữa, lớp trưởng bảo mấy người tới muộn kia lên phòng gặp cô”.
Trần Kiên cầu còn không được, gật đầu “vâng, dạ” rối rít.
Giáo viên ngữ văn là một người rất nghiêm khắc, rất nổi tiếng trong trường, cô đã dạy học rất nhiều năm rồi, không vừa mắt nhất là những học sinh nghịch ngợm như này.
Lúc trước để Diệp Hoa ngồi một mình cũng là do cô sắp xếp, trong đám thanh niên đó cô lo ngại nhất là Diệp Hoa, còn Lữ Uy, Vương Minh và Nhữ Khải cô không rõ gia thế họ như nào nhưng cũng đại khái gia thế họ rất lớn, bọn họ có gia đình làm bệ đỡ lên ít nhiều không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Còn Diệp Hoa cô biết gia đình cậu khá nghèo, rất ít khi thấy Diệp Hoa mặc đồ hiệu, quanh năm lúc nào cậu cũng chỉ mặc quần áo đồng phục.
Cô giáo ngữ văn rất muốn quản cậu thật nghiêm, để cậu vào nề nếp, tích cực học hành. Không phải cô kì thị hoàn cảnh của Diệp Hoa, cô cũng xuất thân từ nông thôn nên biết rất rõ chỉ có học thật giỏi thì mới có thể thay đổi vận mệnh của mình. Đặc biệt người có ngoại hình sáng sủa như Diệp Hoa cô đặc biết rất quan tâm, cô không muốn cuộc đời của cậu bị hủy hoại.
Cô đã thử rất nhiều cách để khuyên ngăn cậu, nói nhẹ thì không nghe, nặng lời thì cậu lại đi theo chiều hướng tiêu cực.
Cô giáo nhíu mày, thở dài. Cái đám nhóc ngỗ nghịch này sao mà không hiểu tâm tư của cô.
Nhưng đến khi hai tiết học trôi qua, vẫn không thấy một bóng người xuất hiện.
Đám người Diệp Hoa hiển nhiễn không phải đến muộn mà trực tiếp trốn học.
Mọi người trong lớp liên tục suy đoán họ đi đâu, đang ào ạt suy đoán bọn họ đi đâu làm gì thì có một tiếng nói vang lên đánh vỡ không khí náo nhiệt trong phòng
“Mọi người ơi! Tớ thấy đám người Diệp Hoa đang ở sân bóng kìa, hình như họ đang đấu với bọn 11d bên trường Nhất Trung đấy”
Tin tức mang đến, khiến mọi người nổ tung, ồ ạt chen lấn nhau chạy ra sân bóng,
Ngay cả Tịnh Hương cũng cảm thấy hứng thú chạy ra xem.
Chẳng mấy chốc mọi người trong trường bao quây lấy sân bóng,
Trong sân, hai đội lần lượt cử đội trưởng hai bên ra sân búng xu lấy bóng.
Đội trưởng bên phía trường nhất trung là một người thanh niên cao lớn tóc húi cua, cao 1m85, tên hắn là Triệu Tử Lâm, không ai khác hắn chính là đối thủ truyền kiếp trên sân bóng của Diệp Hoa.
Trong tay ôm một nữ sinh xinh xắn, hắn khiêu khích nhìn Diệp Hoa cười mỉm: “Diệp Hoa, mày nhìn xem là ai đây”. Như để chọc tức Diệp Hoa, hắn bất ngờ hướng tới cái miệng nhỏ của nữ sinh trong lòng hôn “Chụt” một cái”.
Hành động quá bất ngờ khiến nữ sinh trong lòng cảm thấy xấu hổ, liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Hoa, cô không hề thấy một tia tức giận trên gương mặt ấy, cả người anh như toát ra hơi thở lạnh lùng cấm lại gần, anh còn lạnh lùng hơn cả lúc trước, nhìn lại người đang ôm mình, cô cảm thấy miệng đắng chát, chỉ cần Triệu Tử Lâm có một phần ngoại hình cùng khí chất của Diệp Hoa cô cũng cảm thấy vừa lòng, cũng may Triệu Tử Lâm có cái mà Diệp Hoa không có, đó chính là “Tiền”.
Cô chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, may mắn thắng anh trong một trò chơi, cô biết rất rõ tính cách của anh đã nói là làm vì vậy cô đã đề nghị anh làm bạn trai của cô và hiển nhiên Diệp Hoa đã đồng ý.
Nhưng điều làm cô cảm thấy bực tức là hai người mang tiếng yêu nhau nhưng anh lại hoàn toàn không để ý tới cô đừng nói đến chuyện thân mật như hôn nhau ngay cái nắm tay anh cũng không.
Diệp Hoa nhìn Triệu Tử Lâm, một tay đút túi quần tay còn lại đùa nghịch đồng xu, hắn nhếch miệng, cười lạnh: “Một chiếc giày rách thôi, không có gì đáng xem cả”.
Bên phía Diệp Hoa, Lữ Uy cùng mọi người nhân cơ hội phản kích, đá đểu
“Haha, Triệu Tử Lâm mày mang lại chiếc giày rách của anh Diệp mà không thấy ngại à”
Tư Mạc Vũ sắc mặt trắng bệch, không chỉ cô sắc mặt của Triệu Tử Lâm cũng không được tốt, hắn nghiến răng nghiến lợi bảo cô đi ra ngoài đợi hắn. Lúc này, sắc mặt hắn mới đỡ hơn chút, hắn nhìn Diệp Hoa cau mày nói: “Thế nào luật lệ vẫn như cũ chứ?”
Diệp Hoa lười biếng, lơ đãng mở miệng: “tùy ý, mày chọn đi, sấp hay ngửa?”
“Sấp”
Diệp Hoa búng đồng xu trong tay, đồng xu bay lên cao rồi rơi vào lòng tay hắn, quay một lúc rồi hiện ra mặt ngửa. Diệp Hoa cười mỉm: “Mày đoán sai rồi, mặt ngửa”.
Triệu Tử Lâm hừ lạnh, quay mặt: “Bớt nói nhảm, bắt đầu đi”.
Ngoài sân bóng, học sinh hai trường đã vây kín xung quanh, hai bên đều thi nhau hô to cổ vũ đội nhà chiến thắng.
Tiếng còi vang lên,
Diệp Hoa cấp tốc phi thân, tiện tay đón bóng chuyền đến của đồng đội, nhẹ nhàng bình thản đập vài phát, khi đối phương ngăn cản thì hắn bỗng tăng tốc, mọi người nghĩ hắn sẽ đột phá, nhưng không hắn dừng lại, dùng lực nhảy lên bóng ra khỏi tay vẽ ra một đường uyển chuyển trên không trung, thời gian như lắng đọng, mọi người trên sân hít thở không thông.
“Xoạt”
Qủa bóng rơi thẳng vào rổ,
Ăn trọn ba điểm
Trên khán đài im bặt vài giây, sau đó mọi người bùng nổ hoan hô cuồng nhiệt, trên sân Diệp Hoa không quan tâm đến sự cổ vũ cuồng nhiệt đấy, hắn quay lại nói vài câu với đồng đội rồi tiếp tục vào vị trí.
“Kia có phải bạn học Diệp nổi tiếng ở trường Tam Trung không?”
“Không ngờ anh ấy chơi bóng giỏi đến vậy, còn đẹp trai đến quá mức chứ”
“Thật muốn làm bạn gái anh ấy nha!!!”
Có Diệp Hoa dẫn ba điểm đầu tiên, mọi người như cắn thuốc thi nhau tranh bóng ghi điểm.
Lữ Uy đứng bên cánh phải, giơ tay, hô to: “Vương Minh chuyền bóng cho tao”
Đang trong vòng vây của đối thủ, không nghĩ ngợi nhiều Vương Minh lập tức chuyền bóng cho Lữ Uy”
Lữ Uy đón bóng, đập đập hai phát rồi bứt tốc hướng đến rổ đối phương, gần đến rổ thì bị Triệu Tử Lâm chặn lại, hắn khinh thường cười nói: “Này tên béo, mày đến đây là dừng được rồi”
Lữ Uy khịt mũi khinh thường, dùng lực nhảy lên ném bóng vào rổ.
“Xoạt”
Lại một trái nữa vào rổ, Triệu Tử Lâm đen mặt, hắn quên mất tên này mặc dù dáng người to béo nhưng kĩ năng ném rổ của hắn rất lợi hại, thậm chí không kém Diệp Hoa là mấy”.
Triệu Tử Lâm cố trấn tĩnh, hắn lấy lại bóng, đột phá qua đội đối phương, hắn dừng lại nhảy lên ném bóng,
“Xoạt”
Bóng vào rổ lúc này hắn mới lấy lại tự tin của mình.
Vì là đấu cấp tốc, nên trận bóng chỉ có một hiệp, chỉ trong chớp mắt đã đến hồi kết, đội Tam Trung dẫn trước đội Nhất Trung với tỉ số 32 – 25.
Bóng rổ là môn thể thao rất hay, so với một hai khoảnh khắc tuyệt vời sau một thời gian dài dặc của môn bóng đá, thì bóng rổ dường như lúc nào cũng khiến người ta thót tim vui sướng.
Trên sân bóng, Diệp Hoa luôn là người nổi bật nhất, không chỉ do dung mạo xuất sắc, mà còn những pha biểu diễn tuyệt vời của hắn, những pha chuyền bóng, ném rổ rồi đến cả đập rổ khiến người xem không thể rời mắt.
Trận đấu này Tịnh Hương theo dõi một cách rất chăm chú, cô không nghĩ tới Diệp Hoa còn giỏi bóng như vậy
Giây phút cuối cùng, Diệp Hoa tăng tốc độ hướng đến rổ đối phương, Triệu Tử Lâm thẫn thờ về sau lập tức tới phòng thủ, Diệp Hoa dừng lại, vai cánh tay đồng thời lắc về phía bên trái. Triệu Tử Lâm vô ý thức duỗi chân trái ra ngăn cản đường đi của Diệp Hoa, thế nhưng Diệp Hoa lại làm người khác cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhanh chóng lắc mình chuyển hướng sang bên phải, cấp tốc phi thân đột phá Triệu Tử Lâm, Diệp Hoa dùng sức nhảy lên, trái bóng trong tay lập tức rơi vào rổ.
Bang!
Diệp Hoa thực hiện một cú úp rổ, bóng vào rổ ghi điểm,
Tiếng còi kết thúc vang lên, đội Tam Trung chiến thắng đội nhất trung với tỉ số 33 – 25.
Toàn trường lặng im trong phút chốc, đột nhiên nổ tung, mọi người vỗ tay hoan hô
“Diệp Hoa!!! Em có muốn lái máy bay không, chị đây tuyển phi công”
“Cú úp rổ của Diệp Hoa quá đẹp trai rồi”
Đột nhiên tiếng trống vào học cũng vang lên, vừa kịp lúc trận bóng kết thúc, mọi người cũng lần lượt mang theo vui vẻ đi vào lớp.
Còn trường Nhất Trung tuy không phải học nhưng trận bóng đã kết thúc nên mọi người cũng bắt đầu rời đi, có nhiều cô gái ỷ mình có chút xinh đẹp đều hướng về Diệp Hoa xin số điện thoại, nhưng tất cả đều đáp trả bằng một chữ “không”. Cuối cùng cũng đành mang theo nuối tiếc mà ra về.
Tịnh Hương cũng theo dòng người đi về lớp học, trước khi đi cô mím môi, đánh bạo hỏi Diệp Hoa: “Diệp Hoa tí bạn có về lớp không?”
Diệp Hoa ngây người, môi mỏng khẽ nhếch: “Bạn học cứ về lớp trước đi, tôi còn có việc phải xử lí”
Tịnh Hương ậm à ậm ừ rồi cũng rời đi,
Qủa thật Diệp Hoa có việc phải làm thật, lúc nãy trận đấu kết thúc hệ thống cũng đã cho hắn một nhiệm vụ mới.