Bước về phòng, Tiểu Bạch nhìn Tiểu Minh với đôi mắt manh manh miệng thì chảy nước miếng nói:” lang quân thiếp có thể ăn được chưa”.
Tiểu Minh nói:” nàng được ăn”. Nói xong, Tiểu Bạch bắt đầu ăn, nhìn Tiểu Bạch cứ như đói lâu năm, Tiểu Bạch khuôn mặt lúc này sung sướng hạnh phúc, mặt đỏ ửng liên tục nói:” ngon quá” ” oa”.
Tiểu Minh lấy miếng thịt trên tay trái đưa cho Ly Ly vừa thả ra biến nhỏ lại, nói:” Thịt hồn thú 100 vạn năm ngươi ăn không?”.
Ly Ly vừa nghe được thịt hồn thú 100 vạn năm liền nước miếng chảy như suối sợ hãi nhìn Tiểu Minh vì nghĩ:” người này giết hồn thú 100 vạn năm không hấp thụ mà cho ta ăn, người nam nhân trước mắt này cường đại cỡ nào”.
Tiểu Minh khuôn miệng cười tươi mở mắt nhìn Ly Ly rồi đưa tới miếng thịt bên tay trái trước mặt Ly Ly bình thản trêu đùa nói:” ngươi mà không ăn ta bán ngươi cho người khác”.
Ly Ly hồn vía sắp thăng thiên vì người nam nhân nói sẽ bán nàng cho người khác, nàng chạy? Không có cửa thoát vì nàng nghĩ người nam nhân giết hồn thú 100 vạn năm chỉ để ăn còn nàng một hồn thú 10 vạn năm so với 100 vạn năm còn thua rất là xa. Nàng liền gật đầu một chút sung sướng nói:” Ta ăn ngươi đừng bán ta”.
Tiểu Minh lại đùa:” ngươi ngoan nghe lời ta, ta sẽ không bán ngươi”.
Tiểu Bạch sợ hãi liền trong hình hài nhỏ thú cắn một miếng thịt, nàng sướng đến phát điên liên tục liếm miếng thịt, lâu lâu lại ngửi một cái mùi thơm miếng thịt lan tỏa qua mũi nàng, nàng cắn một cái nàng cứ như đang trên siêu thiên đường.
Lúc này Tiểu Bạch đã xử lý xong miếng thịt, nàng nhìn miếng thịt trên tay phải của Tiểu Minh khuôn mặt cố tỏ gắng hết sức tỏa ra siêu cấp độ manh manh. Tiểu Minh nhìn thấy cảnh này liền thất vọng nghĩ:” nếu sau này có người dụ nàng làm việc gì đó phần thưởng là miếng thịt trên 10 vạn năm thì chắc nàng sẽ làm quá haiz”. Nghĩ xong Tiểu Minh nói:” không được miếng thịt này ta dành cho ta và các nàng nữa.
Tiểu Bạch thất vọng buồn bã nằm xuống giường úp mặt vào gói.
Tiểu Minh:” Đến ngày chúng ta phải quay về rồi”. Nói đến đây Tiểu Minh chợt nhớ ra một chuyện đó là lúc về cùng Tiểu Bạch không đón Vũ Mi về. Lúc này từ ngoài phòng đột nhiên một tiểu nữ tầm 10 tuổi xong vào túc giận nói:” đáng ghét các ngươi về mà không đón ta”.
Tiêu Minh ấy nấy liền nói.:” ta xin lỗi”.
Vũ Mi tay ôm vào ngực xoay người về phía sau nói:” hứ”.
Tiểu Minh:” ngươi đừng giận mà, ta cho ngươi ăn thịt hồn thú 100 vạn năm thấy thế nào”.
Vũ Mi ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi vì hồn thú 10 vạn năm đã siêu cực hiếm rồi nói chi 100 vạn năm. Còn nữa hồn thú 100 năm không lấy làm hồn hoàn mà lại đi làm thịt. Lại nữa, Tiểu Minh giết chết hồn thú 100 vạn năm á.
Vũ Mi không suy nghĩ đến chuyện Tiểu Minh mua hồn thú 100 bạn năm hay được cho bởi vì:
– Ở đấu la đại lục này đâu có ai bán hồn thú 100 vạn năm
– Đâu ai ngu mà cho hồn thú 100 bạn năm
=> Tiểu Minh giết hồn thú.
Vũ Mi nghĩ đến đây liền nhận lời xin lỗi của Tiểu Minh cho qua một cách dễ dàng vì nàng yêu thật lòng Tiểu Minh.
Tiểu Minh nói:” Bây giờ chúng ta hãy chuẩn bị về học viện thôi”.
Khoảng 10p sau, mọi người đã chuẩn bị xong, Tiểu Minh cùng các nàng bước vào cánh cổng dịch chuyển đến căn biệt thự của Tiểu Minh. Phía trước mặt Tiểu Minh là một nữ nhi xinh đẹp như công chúa đang ủ
rủ buồn bã. Tiểu Minh thấy nàng vậy thấy đau lòng khẽ lên tiếng:” Ta đã trở về, Nguyệt Nga”. Nguyệt Nga quay đầu lại, nhìn thấy hắn liền lao tới tựa mặt vào ngực hắn khóc lóc, nàng khóc lóc đó là chuyện dễ hiểu thôi bởi vì nàng bây giờ chỉ mới 10 tuổi, nàng không thể nào chịu nỗi khi người nàng yêu rời nàng 1 tháng như vậy.
Tiểu Minh vỗ nàng khoảng 1 lúc sau nín khóc. Nàng nhìn các nàng kia liền hỏi các nàng là ai, ngươi mới thu phục con hồn thú kia sao”.
“con thú đó là muội muội của nàng kia”. Tiểu Minh vừa nói vừa chỉ tay về hướng Tiểu Bạch”. Tiểu Minh ủ rủ nói:” còn về hai nàng kia thì thì”.
Nguyệt Nga buồn bã nói:” ngươi cứ nói ra đi, ta không buồn đâu,dù sao nam nhân ai ai cũng có tam thê tứ thiếp mà”.
Tiểu Minh buồn bã nói:” Ta xin lỗi ngươi”. Tiểu Minh mặt buồn nhìn Nguyệt Nga nói:” nàng kia là Nhu Vũ Mi nương tử của ta, ta chỉ giúp đỡ nàng ban đầu, dần dần ta có tình cảm với nàng. Còn nàng kia ngươi cũng biết đó là Tiểu Bạch hình dạng người là nương tử chính thức của ta, ta đã với nàng ấy quan hệ cho nên ta phải chịu trách nhiệm”.
Bạch Nguyệt Nga giọng có vẻ buồn cố cười:” không sao đâu nam nhân nào cũng có Tam Thê Tứ Thiếp”. Nàng buồn vì nàng chỉ muốn là người thứ nhất làm chuyện đó với Tiểu Minh. Tiếp đó là Tiểu Minh trong một tháng lại có thêm một nữ nhân đi theo khi rời xa mình.
Tiểu Minh:” Ta thật lòng xin lỗi ngươi”.
Nguyệt Nga đã chuẩn bị tâm lí từ lúc bắt đầu yêu Tiểu Minh rằng nam nhân nào cũng có Tam thê tứ thiếp.
Tiểu Minh nói:” À phải rồi ta có thịt hồn thú 100 bạn năm này cũng rũ mọi người ăn thôi!”
Tiểu Minh bước vào cánh cổng dịch chuyển đến phòng Manh Manh. Manh Manh thấy Tiểu Minh liền lao tới ôm thật chặt khóc lóc:” ca mấy tháng nay muội rất nhớ ca”. Tiểu Minh xoa xoa đầu Manh Manh nói:” ta có đãi tiệc muội có đến tham dự”.
Manh Manh:” Ta sẽ tham dự”.
Tiểu Minh nhìn người đứng bên cạnh Manh Manh nói:” Còn ngươi, Kiêu Linh ngươi có muốn tham gia”.
Kiêu Linh nhìn Tiểu Minh với con mắt sợ hãi nói:” nô nô tỳ tỳ…”.
Tiểu Minh:”không cần xưng hô như vậy cứ như bình thường. Ngươi sẽ đi chứ”.
Kiêu Linh:” Vâng”
Tiểu Minh:” các ngươi mau đi chuẩn bị một lúc sau ta sẽ quay lại đón”.
Tiểu Minh bước vào cổng không gian đến một nơi. Bước ra, trước mắt là một người nữ nhi 10 tuổi trưởng thành, tao nhã và xinh đẹp. Tiểu Minh bước tới nàng nói:” Phong Nữ nàng đến dự tiệc chứ, ở đó có các nàng mà nàng quen biết.
Phong Nữ thẫn thờ trơ mắt ra nhìn Tiểu Minh trong đầu nghĩ:” hắn ta là ai?”. Phong Nữ một lúc sau:” ngươi là ai?”. Tiểu Minh quên rằng chưa nói với nàng rằng:” Tiểu Oa là mình”. Liền nói:” Ta chính là Tiểu Oa đây”.
Phong Nữ bất ngờ ngạc nhiên:” Ngươi có gì dể chứng minh. Tiểu Minh nói:” ngươi đến dự tiệc của ta, ta sẽ chứng minh. Mau chuẩn bị đi ta đi một bị lúc sẽ quay lại đón ngươi.
Tiểu Minh bước vào cánh cổng dịch chuyển đến phòng Manh Manh dẫn caccs nàng đến khu nhà mình. Tiểu Minh lại dùng cánh cửa đoạn Phong Nữ đến nhà mình. Tiểu Minh dùng số tích phần mà từ nhiệm vụ nhận được rồi để tạo ra bữa tiệc.
Tiểu Minh hô to:” Mọi người bị đã đầy nói đủ bữa tiệc chính thức bắt đầu “.