Hệ Thống Toàn Năng Hóa

Chương 57: Phó Bản : Thần Long Sát



Khải Minh cầm lệnh bài mà Nhất Nam đưa cho đi về phía doanh trại quân binh của Minh Khê Thành.

Đến được quân doanh, Khải Minh liền bị vài tên lính chặn lại hỏi. “Ngươi là kẻ nào, đây là Quân doanh người không phận sự cấm vào, trái ý giết không tha.”

Không nói gì, Khải Minh liền giơ lệnh bài lên, bọn lính thấy lệnh bài liền hốt hoảng quỳ xuống, miệng lắp bắp.

“Thống Soái xin tha mạng, chúng thuộc hạ không biết ngài giá lâm.”

Hắn giật mình, gì cơ Thống Soái ư, nhìn lại lệnh bài, nó có màu Bạch kim, bên trên còn khắc một chữ Trần, Khải Minh nghĩ thầm “Tên thành chủ này chơi lớn luôn ta, đưa luôn lệnh bài Thống Soái.”

“Được rồi, các ngươi đứng lên đi, ta muốn gặp….. à,…. người có chức vị lớn nhất ở đây.” Khải Minh giở giọng nghiêm nghị với đám người.

“Ngài đi theo ta!” bọn lính vẫn còn sợ hãi nói, bọn chúng không quan tâm về việc Khải Minh còn quá trẻ, điều bọn chúng quan tâm là cái lệnh bài kia.

Khải Minh đi theo bọn họ, trong đầu bắt đầu thắc mắc “Bộ lệnh bài này ghê gớm lắm sao?”, hắn cũng không rõ về việc phân chia cấp bật ở đây lắm, vì thế hắn hỏi Hệ Thống.

“Cấp độ được phân chia từ thấp đến cao, theo quân đội.

Đại Nguyên Soái

Nguyên Soái

Thống Soái

Đại Tướng Quân

Tướng Quân

Các đội trưởng của mấy tiểu đội nhỏ khác, và binh lính bình thường.” Hệ Thống trả lời.

Xem xong,hắn cũng hiểu rõ vấn đề tại sao bọn lính lại hoảng sợ đến thế, thì ra mang lệnh bài này là có quyền lực ngang với thành chủ.

Không bao lâu sau, Khải Minh cũng đến được trại doanh của một tên Đại Tướng Quân, là thống lĩnh ở đây.

Sau khi nói về việc Khải Minh hắn muốn tìm vài người, để thực hiện việc cướp lương của hắn, tên Đại Tướng Quân kia liền đồng ý cho Khải Minh muốn chọn ai thì chọn, nhưng con số không được quá 100, tuy Khải Minh có lệnh bài Thống Soái, nhưng hắn không phải Thống Soái chân chính, vì thế tên Đại Tướng Quân kia không có làm quá như bọn binh lính.

Qua vài lời chỉ dẫn của mấy tên lính, Khải Minh cũng đến được nơi đóng quân của một tiểu đội nhỏ, tiểu đội này có tên là Sát Lang, chuyên thăm dò và phục kích quân địch,Khải Minh nghe đám lính kể về tiểu đội này hắn liền lập tức đến đây, việc cướp của giết người không ai thích hợp bằng sát thủ và bọn trinh sát thăm dò.

Tiểu đội này có tổng cộng 15 người, toàn bộ đều là Hạ Sư, có 5 người trong tiểu đội là nữ nhân, hắn nhận tất cả, sau gần một ngày chọn lựa xung quanh quân doanh, Khải Minh cũng chọn được 89 người, người mà hắn chọn nếu không phải có tu vi Hạ Sư thì cũng cao to, mạnh mẽ.

Chọn được người, Khải Minh chia 89 người thành ba đội, một đội tấn công, một đội phòng bị không cho quân địch chạy thoát và bảo vệ đội vận chuyển, đội còn lại chịu trách nhiệm vận chuyển lương thực, khí giới cướp được về Minh Khê Thành.

Được sự trợ giúp từ Bản Đồ, chưa đến một ngày kho lương phía Bắc của quân Tần bị Khải Minh cướp sạch,….quân địch không bị giết thì cũng bị bắt làm tù binh, lần này người của Khải Minh không tốn thất một ai, chỉ có hai người bị thương do loạn quá mà đâm vào nhau,…

Lúc này cả đám người đang ngồi nghĩ bên trong thành.

“Ha ha, không ngờ lần này chúng ta đánh cướp kho lương của địch lại dễ dàng như vậy, Thiếu Chủ ngài lợi hại thật.” Bảo Nam đội trưởng của tiểu đội Sát Lang lúc trước đứng lên cười nói, lúc trước Khải Minh bắt tất cả bọn họ gọi mình là Thiếu Chủ, hắn không muốn bọn họ gọi mình là Tướng Quân, Thiếu Gia, Thống Soái,…..gì đó.

“Đúng, đúng….. vậy!”

“Tình hình này chúng ta không cần sợ về việc thủ thành nữa, haha”

“Ha ha, chí lí,…. tình hình này không bao lâu chúng ta còn có thể lật ngược thế cờ nữa chứ.”

“Tất cả đều nhờ Thiếu Chủ hết, ngài cứ như là nhà tiên tri ấy, có thể biết quân địch ở đâu và cả số lượng, lợi hại,…..” đám người râm ran cười nói, bọn họ lúc này đều khâm phục Khải Minh, bọn họ cũng không quan tâm tại sao Khải Minh biết được bọn địch ở đâu, và bọn chúng có bao nhiêu người,… dù có thắc mắc về việc này nhưng bọn họ cũng không có quyền hỏi,… mà họ cũng không muốn hỏi, chỉ cần thắng là được.

Qua mấy lời khen ngợi, Khải Minh chỉ biết cười trừ, hắn nghĩ thầm “Ừ dễ lắm, đây mới chỉ 20 vạn quân thôi đấy, ta mới giết được có hơn 300 người, bắt được vài chục người, như thế có bỏ bẽn gì, thậm chí bên ngoài còn tới vài tỷ người đang chờ ta nữa kìa.”

Khải Minh chợt suy nghĩ, trận đầu vừa thắng, đội của mình cũng chưa có tên, hay là nhân dịp này đặt tên cho đội quân này luôn nhỉ.

Hắn bắt đầu vận chuyển chất xám, bao nhiêu cái tên được tuôn ra ” Thiên Sát Đội, Ám Sát Đoàn, Hóa Hư Ảnh Sát, Bóng Đêm Sát Ảnh,………..

Hắn nghĩ lại, mấy cái tên đó đều không ổn, nghĩ nghĩ một chút hắn chọn một cái tên.

“Ưm,…. ưm,….Khụ khụ,.. các ngươi yên lặng nghe ta nói.” Khải Minh đứng lên nói, giọng hắn không to không nhỏ, nhưng cũng đủ cho toàn bộ đám người nghe.

“Ta thấy, đoàn đội của chúng ta cũng chưa có tên, vì vậy bây giờ ta sẽ đặt tên cho đoàn đội này.”

Chờ đợi một chút Khải Minh tiếp tục.

“Từ nay, đoàn đội của chúng ta sẽ có tên là Thần Long Ám Đội, có ai có ý kiến gì không?”

Đám người suy nghĩ cái gì đó, rồi có một tên hét lớn, thấy vậy cả đám cũng hò reo ầm ĩ theo.

“Hoan hô,…. Thần Long Ám,….”

“Thần Long Ám,….. bất diệt.”

“Thần Long Ám huy vũ, mãi mãi trường tồn”

Đám người hô hào hò hét,…..một lát sau, khi tiếng ồn ào ngưng dần, Khải Minh ra hiệu cho bọn họ nghĩ ngơi, hắn dự định sáng mai sẽ công kích doanh trại quân Tần ở phía đông.

Một lát sau Khải Minh được Nhất Nam gọi đến phủ thành chủ.

“Ngươi đến rồi, ta không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, nói thật bọn ta cũng không biết lấy gì để báo đáp ngươi nữa,…. ngươi muốn gì, nếu được bọn ta sẽ giúp người.” Nhất Nam thấy Khải Minh bước vào liền tỏ thái độ mừng rỡ.

“Dễ thôi, muốn báo đáp thì mấy ông mau dẹp cái đám loi nhoi ở ngoài thành kia đi, sau đó diệt Tần và 5 nước kia luôn!” Khải Minh dửng dưng trả lời, làm tên thành chủ và cả đám người khuôn mặt đầy vẻ mộng bức.

“Khải Minh, ngài đùa à,….” Nam Trung tiến về chỗ Khải Minh nói nhỏ.

“Ta nói thật, không hề đùa hay gì cả, ta có dự tính như vậy, tiếp theo ta sẽ tiếp tục cướp lương của quân Tần sẵn tiện gây rối, đến khi bọn chúng loạn cả lên thì chúng ta phản công!” Khải Minh nói kế hoạch ra cho đám người ở đây, hắn mong làm nhiệm vụ Phó Bản này càng sớm càng tốt, ở đây lâu, chắc hắn chết vì đau đầu mất.

“Được, hiện tại ngươi có thể nhận thêm người vào quân của ngươi, nhưng không được quá 1 ngàn người, vì bọn ta còn phải thủ thành nữa”, thật ra có rất nhiều trận đánh thăm dò từ quân Tần, hòng gây rối làm mất lòng quân, tuy nhiên quân số của Minh Khê Thành không tổn thất nhiều, nhưng do số quân ít nên Khải Minh đành phải chấp nhận.

Sáng hôm sau, Khải Minh cùng Thần Long Sát tiến về phía Đông, quân số hiện tại của Thần Long Sát hiện tại cũng gần ngàn người, từ xa, Khải Minh phát hiện kho lương của quân Tần được binh lính phòng vệ chậc chẽ hơn, và có hai toán quân đang phục kích hai bên ở phía trước, Khải Minh đoán rằng, việc mình cướp kho lương ở doanh trại phía Bắc, bọn họ đã biết rồi, cho nên mới đề cao cảnh giác như thế này.

Khải Minh suy tính, việc ở doanh trại phía Bắc đã bị lộ, vì thế lần này sẽ không dễ dàng như lần trước nữa, hắn nghĩ ngợi một chút liền quyết định diệt luôn cả cánh quân này, lần trước do bọn họ không phòng bị cho nên mới dễ dàng đưa lương về thành, còn lần này không dễ đâu, không diệt cả cánh quân này thì đừng mong chạy thoát, số lượng cánh quân này thì có 2 vạn thôi mà, một ngàn người đánh với hai vạn, tuy bất khả thi, nhưng hắn đánh trong bóng tối mà, biết đâu,…..

Khải Minh vận dụng Bản Đồ rồi bắt đầu cho chỉ thị cho quân mình tiến sát từng tên quân địch, hắn cho người của mình vận dụng chiến thuật đánh du kích, với qui mô lấy nhiều đánh ít, mục tiêu là mấy tên đi lạc và các tiểu đội, đoàn đội với số lượng nhỏ, Khải Minh thầm nghĩ “Tuy bọn mi đông nhưng ta bắt từ từ rồi cũng xong mà……”

Cứ thế, nhờ Bản Đồ, từng người, từng người một của quân Tần ngã xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.