Cuối cùng, Khải Minh cũng cùng chiếc thuyền của mình, vươn ra khơi xa, bước vào một chuyến đi đầy chông gai và mạo hiểm.
“Chông gai mạo hiểm cái méo, ngươi làm ơn tha cho ta đi!” Khải Minh khuôn mặt tối sầm nói.
Do Khải Minh không được phép mua hay sử dụng các sản phẩm hiện đại về thuyền tàu, cho nên hiện tại Khải Minh chỉ đi bằng nguồn sức mạnh của thiên nhiên, đó là sức gió, cũng may là hướng gió về hướng đảo Luân Hồi, nếu không Khải Minh chỉ còn cách bơi thôi.
“Bơi cái bep, ngươi dẫn truyện cái méo gì vậy, những thứ này là do ai tạo ra, là ta chắc, cũng may, may cái méo gì, do ngươi cả thôi!” Hắn càu nhàu khuôn mặt khổ sở.
Khải Minh cùng thuyền của mình tiếp tục vươn ra khơi xa, hắn nhìn về phía hòn đảo, chỉ thấy hòn đảo nhỏ lúc trước, từ từ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến mất.
……………………………
Một buổi sáng, ngày tháng năm không rõ.
Trải qua thời gian lênh đênh vô tận trên biển, Khải Minh hắn lúc này cảm thấy rất là chán nản.
“Ta lạc trôi giữa trời, lạc trôi giữa trời,… ” Hắn nằm dài bên cạnh cần câu của hắn ca hát.
Chả là, hắn đã lênh đênh trên biển đã gần hai tháng rồi, chán nản vì suốt ngày chỉ thấy biển là biển, hắn bèn tạo ra một cần câu, để câu cá.
Nhưng khổ nổi, hắn đã thả câu gần một tháng nay, mà vẫn chả có con cá nào mắc câu.
< Ký chủ, ta chưa thấy ai dùng cáp quang để câu cá, dùng Thương để làm cần. > Đang nằm dài hưởng thụ ánh mặt trời buổi sáng thì tiếng hệ thống vang lên.
“Thế tên khốn nạn nào không cho ta mua dụng cụ, không cho mua những thứ liên quan đến thuyền ta đã khổ sở rồi, thế mà éo nào không cho ta mua những thứ liên quan đến biển luôn.” Khải Minh dáng vẻ bực bội.
< Chí ít ký chủ cũng phải mắc mồi vào dây cáp chứ, để không như vậy thì câu kéo cái gì, vả lại, lần đầu tiên ta thấy ký chủ sử dụng đan dược làm cánh buồm! > Hệ Thống tỏ vẻ chán nản.
Cái gì? sử dụng đan dược làm cánh buồm, nghe lầm ư.
“Thế thì đã sao, ta giàu được chưa, tại ngươi cứ cấm này cấm nọ, ta thích làm như vậy không được sao, ta dư đan dược mà, không sử dụng, lỡ hết hạn thì sao!” Hắn bộ dáng nghênh ngang nói.
Vâng, đúng là tên điên này dùng đan dược để kết thành cánh buồm, hắn đã dùng phân nửa số lượng đan dược mà hắn có, luyện hóa lại, kết hợp cùng với một loại siêu chất dẻo mà hắn mua từ hệ thống, dung hoà luyện hóa thành một cánh buồm khổng lồ.
Chuyện hắn làm với đan dược như vậy, nếu truyền ra khắp vạn giới, chắc hẳn Khải Minh sẽ bị các luyện đan sư và những tán tu, không kể sống chết, truy sát hắn.
“Còn về chuyện câu cá, ngươi biết cái méo gì mà nói, ta đây là câu cá mập, dây cáp là món nó khoái khẩu nhất, không cần mồi, rõ chưa a!” Khải Minh ra dáng ta đây nói.
Hệ Thống im lặng không biết nói gì tiếp, thật là rảnh quá a, tự nhiên đi nói chuyện với tên điên này, đây là dị giới, cá mập đâu mà để cho hắn câu.
Một lát sau, bất ngờ dây câu chuyển động, rồi, cá đã mắc câu.
“Ha ha, thấy ta lợi hại chưa hệ thống, ta sắp có thịt cá mập ăn rồi a!” Hắn mừng rỡ, cấm Thương vào thuyền, tay kéo dây câu.
Kéo được một lúc, Khải Minh kiệt sức, hắn lẩm bẩm.
“Dây cáp của ta mắc vào đá ngầm hay sao nhỉ, kéo hoài mà chả lên?”
Hắn vẫn dùng hết sức kéo, thêm một thời gian ngắn nữa, hắn cũng biết được kết quả, sau khi biết kết quả, hắn chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn.
“Thật sự, thật sự ta câu được cá mập a, mà hình như không phải, nó là gì vậy hệ thống?”
< Đây là một hải thú, có tên là Me Lin Sát Hải, hải thú Tứ Giai Hậu Kỳ. > hệ thống trả lời.
Hải thú Me Lin Sát Hải này, có hình dáng rất giống với Megalodon ở trái đất, nhưng lại to lớn gấp khoảng mười lần, chiều dài gần ba trăm mét, cùng với trên thân nó là một lớp vảy màu xanh ngọc.
Mà hiện tại, dây cáp của Khải Minh, đang mắc vào một miếng vảy trên thân của nó, sau khi nhìn thấy thủ phạm gây phiền phức, đánh thức giấc ngủ của nó, nó tức giận, hất đuôi một cái.
“Xong rồi!” Khải Minh vừa nói xong, cũng là lúc chiếc thuyền của hắn trở thành một quả tên lửa lao vun vút giữa bầu trời đầy sao lung linh huyền ảo, à mà làm gì có sao, đang là ban ngày mà.
Chuyện là, chiếc thuyền và Khải Minh, bay với một tốc độ không thể nào tin được, chỉ trong nháy mắt, hắn đã ở bên kia của tinh cầu.
Chiếc thuyền tên lửa, cứ thế lao vun vút, trở thành một vệ tinh cho tinh cầu này, tuy hải thú kia cũng không cường đại mấy, nhưng với một thân thể to lớn, cùng với lực lượng tứ giai, và chiếc thuyền kia cũng chỉ là sản phẩm bình thường do một tên điên tạo ra, làm cho sức mạnh của lực hất đuôi lúc nãy tăng cao mấy lần.
Tinh Cầu này cũng khá lớn, to khoảng gấp đôi trái đất, vì thế, khi vòng quanh đến vòng thứ năm xung quanh tinh cầu, tốc độ thuyền tên lửa, từ từ giảm dần, và một tiếng “Rầm!” lớn, thuyền tên lửa lao vào một ngọn núi lớn, hóa thành vô số những mảnh vụn, ngọn núi kia cũng do lực va chạm, mà mất đi một nửa diện tích, ngay cả một tông môn trên ngọn núi kia, cũng bị san phẳng một nửa.
< Đinh, ký chủ vừa chết, còn một lần hồi sinh do huyết mạch Thiên Thần, thời gian hồi sinh, 10 giây bắt đầu, 10, 9,….2, 1 chúc mừng ký chủ đã hồi sinh, thời gian hồi lần sau: Một tháng.>
Khải Minh từ từ trong đống đổ nát, bò ra ngoài, thân thể rách nát tả tơi.
“Con m* nó, thật sự rất là kinh khủng mà, cũng may vẫn có thể hồi sinh lại một lần a!” Khải Minh khuôn mặt nhăn nhó nói.
“Nơi đây là đâu?” Hắn ngó dáo dác xung quanh, rồi lấy một bộ đồ mới mang ra mặc, hắn bình thường ít khi dùng sáo trang, bởi vì không muốn quá nổi bật, như thế sẽ có phiền phức lớn a.
Khải Minh mở Thiên Thư ra xem:
Vị trí hiện tại: Núi Trúc Minh, Khang Thịnh môn, Thái Bình Quốc.
Cách Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo 1 triệu dặm và hai triệu hải lí.
Khải Minh hắn trợn tròn mắt, cái quái gì thế này, bỗng dưng vị trí lại xa hơn là sao, khoảng cách một triệu đường đất liền, và hơn hai triệu đường biển.
“Trời ơi, sao tôi khổ thế này?” Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn.
< Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một Siêu Chiến Hạm 6.0. > Tiếng hệ thống vang lên, làm Khải Minh ngạc nhiên.
“Ủa hệ thống, nhiệm vụ là ta phải đến đảo luân hồi, ta chưa đến mà, sao lại hoàn thành rồi?” hắn tỏ vẻ khó hiểu.
< Ký chủ không những đã đến đảo Luân Hồi, mà là đã đến năm lần, chỉ là ở trên bầu trời thôi. > Hệ thống mang dáng vẻ như muốn cười.
< Nhiệm vụ hoàn thành, tu vi ký chủ chính thức trở về như trước! >
“Ta,…. đã năm lần,… ôi cái đậu xanh, thế là ta đã bay qua đảo Luân Hồi năm lần à, hay thật a!” Hắn bộ dáng thán phục cái tình tiết siêu phi thường này.
Đang trong lúc cảm thán sức mạnh của Me Lin Sát Hải, thì bất ngờ có một giọng nói ôn nhu phía sau hắn vang lên.
“Tên ác ma kia, mau nộp mạng!”
Nghe thấy giọng nói ấy, Khải Minh hắn liền quay lại, thì chỉ thấy một thanh kiếm đâm về phía hắn, chỉ nghe boong một cái, thanh kiếm ấy vỡ vụn.
Chả là Khải Minh chỉ vung tay lên, đánh một cái nhẹ lên thanh kiếm, khiến thanh kiếm ấy nát vụn.
“Cái méo gì vừa xảy ra?” Khải Minh đứng ngây ngốc một chỗ nghĩ thầm.
“Ngươi, ngươi đúng thật là người của Ma đạo!” Người nói kia là một nữ nhân khoảng mười chín tuổi, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, dáng người đầy đặn, thân mặc một bộ quần áo màu xanh dương, hơi có phần cũ kĩ.
Một bên khác, Khải Minh vẫn còn kinh ngạc, nhưng liền khôi phục lại, hắn có cảnh giới yêu nghiệt mà, chuyện này cũng bình thường thôi.
Hắn tiến lại gần nữ nhân kia, định hỏi gì đó, thì bất chợt nữ nhân kia hét lớn, bộ dáng hoảng sợ, liên tục lùi về sau.
“Biến thái, ngươi mau tránh xa ta ra,… đừng tới gần, nếu không, nếu không ta tự sát đấy!” Nói rồi nàng cầm một thanh đoản kiếm, kề lên cổ.
Khải Minh ngây người, cái tình huống gì đây, ta chỉ muốn hỏi nàng một số điều mà thôi, thế éo mà ta lại trở thành tên biến thái vậy, bộ ta nhìn giống tên biến thái lắm hay sao.
Hắn quay người, nhìn về nơi xa, rồi lại nhìn nàng, xong bước đi ra ngoài, tìm một nơi đẹp đẽ, mở thiên thư ra hỏi.
“Thiên Thư, chuyện vừa rồi là thế nào?”
Dòng chữ trên thiên thư lại chuyển động, nhìn trông rất là sống động.
P/S: Ai đó cho ta xin cái đề cử, hoặc chút kim phiếu để ta lấy động lực viết tiếp nà:::