Khi nhìn thấy nàng bình an vô sự ngồi trước mặt biểu cảm đầu tiên của hai người kia là ngạc nhiên sau đó là khiếp sợ.
– Hai muội muội có vẻ rất sợ ta nhỉ.
Hàn Vân Tuyết tựa tay vào thành ghế rồi nhìn bọn họ hỏi han.
– Hàn… Dung Ly! Ngươi…chưa chết.
Hiền Phi tính tình kiêu ngạo nhưng rất nhát gan cô ta lần này chắc bị ám ảnh cả đời.
– Đáng tiếc…. khiến muội thất vọng rồi.
Nàng than thở thay cho Trương Nhược Băng.
– Ngươi vậy mà cấu kết với bọn đạo tặc Sơn Linh Trại nếu để vương thượng biết không những cô bị mất vương vị mà Nguyệt Hoa Quốc cũng bị liên lụy.
Thục Phi cố ý lấy hệ quả ra để đe doạ nàng.
– Ồ! Ý muội là ta nên giết người để bịt miệng.
Nói rồi nàng cầm một con dao nhỏ dơ lên xem thử.
– Cô…cô không được giết ta! Cha ta là…
Hiền Phi sợ hãi nhìn chằm chằm vào con dao trên tay nàng.
– Cũng chỉ là một thượng thư nhỏ bé thôi! Ở nơi này cho dù là Vương thượng cũng phải phục tùng bổn cung.
Nàng chẳng có chút biểu cảm nào khi cô ta lấy cha mình ra đỡ đòn. Nàng vứt con dao cho A Hải nói tiếp.
– A Hải! Cho ngươi làm đừng để ai sống sót.
Đây là một đòn tấn công chí mạng vào tâm trí của hai ả kia. Nhìn A Hải đang đến gần quả nhiên bọn họ đã sợ hãi tột độ.
– Vương hậu Tỷ tỷ! Ta sai rồi! Tỷ đừng giết ta! Ta chưa muốn chết.
Hiền Phi lúc này mới biết sợ hãi khóc lóc cầu xin nàng.
– Việc gì chúng ta cũng đồng ý chỉ cần tỷ nói! Đừng giết ta.
Thục Phi mặt mày cắt không còn một giọt máu.
– Việc gì cũng đồng ý sao?
Nàng cười khẽ hỏi lại một lần nữa.
– Phải phải.
Hiền Phi gật đầu rất nhanh chóng.
– Ai là người đứng sau lưng hai người muốn giết ta.
Nàng hỏi thẳng vào trọng tâm của sự việc.
– Ta không có hại cô cũng không có người đứng sau.
Thục Phi lên tiếng phản bác ngay coi như câu trả lời.
– Ha… Đừng tưởng ta không biết chuyện các người làm. Trên đường hoà thân bị ám sát, rượu mừng tân hôn có bỏ Lạc Hoa Tán sau đó là cho người ám sát ta ở Túy Diễm Cư hôm sau dâng lên quà lên đa số có thuốc độc. Nếu không có người đứng sau mấy cái trò này các ngươi nghĩ ra được sao?
Nàng cười mỉa mai ánh mắt sắc bén nhìn hai con mồi sợ hãi khép nép dưới kia.
– Thì ra cô biết hết! Tại sao lại im lặng như không biết gì?
Hiền Phi mới ngộ ra là mình bị tính kế gậy ông đập lưng ông.
– Hừ! Trò nhảm nhí ranh con đó cũng đòi giết bổn cung.
Từng câu chữ nàng nói ra đều rất nham hiểm.
– Vậy số thuốc độc đó…
Thục Phi đang thắc mắc là nếu nàng không uống thì đem đi đâu.
– Canh bổ các muội uống có ngon không?
Nàng hỏi câu này khiến họ cũng hiểu ra được phần nào.
– Cô…cô đã cho thứ gì vào.
Hiền Phi nổi giận giãy dụa nhưng dây trói rất chặt căn bản không cựa được
– Đồ của các ngươi mà bây giờ quay sang hỏi bổn cung. Ta chỉ cho thêm chút gia vị thôi.
Nàng thản nhiên nói ra chuyện mình làm.
– Cô… làm sao cô biết trong đồ bổ có độc chứ.
Thục Phi tức nói không nên lời nữa.
– Các ngươi không đủ tư cách tra hỏi bổn cung. Chơi thế đủ rồi! Nói đi ai là người đứng sau. Nói ra hoặc đem theo xuống dưới đó.
Nàng lật mặt nhanh hơn lật sách thay đổi thái độ chóng mặt.
– Ta không biết.
Hiền Phi chơi lớn không nói ra. Bỗng dưng hai người họ tự nhiên có cảm giác lạ trong người khuôn mặt ngứa ngáy lạ thường.
– Độc trong cơ thể hai cô phát tán rồi! Đoán chừng sau 1 canh giờ nữa bộ mặt hai người sẽ biến thành gì cũng không biết nữa.
Nàng phất tay một cái dây thừng tuộc ra. Sau khi thả tự do thì bọn họ ngứa ngáy lấy tay gãi mặt không ngừng.
– Ta nói… là Đức Phi.
Thục Phi không chịu được nữa khai ra luôn.
– Nói sớm phải tốt hơn không?
Nàng phất áo một cái vết ngứa lập tức biến mất họ cũng không ngứa nữa. Thật ra vừa nãy nàng chỉ dùng một chút tiên pháp doạ họ thôi ai dè hai ả ta lại sợ như vậy. Tiếp sau đó nàng cho hai người họ uống một thứ thuốc không rõ nguồn gốc.
– Đây là Tẩy Tủy Nhan. Nó là một loạt kịch độc bào chế từ bọ cạp. Cứ một tháng không có thuốc giải thì mặt hai người không những biến dạng mà cơ thể cũng dần dần trở nên nhăn nheo già đi! Nếu nghe theo lời ta thuốc giải này sẽ là của hai cô.
Nàng từ từ dẫn dụ họ tới cái bẫy đã giăng sẵn để bắt con mồi.
…—————-…
…Buổi trưa giờ Tỵ 3 khắc….
Nàng đang ăn uống với A Hải, Lưu Khiết và Lão Lưu trong nhà ăn.
– Lão đại à! Sao cô không trực tiếp giết họ đi. Chẳng phải bọn chúng năm lần bảy lượt muốn hại người hay sao?
A Hải cầm cái đùi gà trên tay vừa ăn vừa nói.
– Đúng vậy! Giữ chúng lại làm gì.
Lão Lưu tán thành ý kiến của A Hải.
– Bọn chúng còn giá trị.
Nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại cũng không nói rõ nguyên nhân.
– À đúng rồi! Bao giờ tỷ quay lại hoàng cung vậy.
Lưu Khiết tự dưng hỏi chuyện này nàng cũng không biết nói sao?
– Chắc là một tuần nữa.
Nàng nghĩ một chút rồi đưa ra thời hạn
– Nhanh vậy sao?
Lưu Khiết có chút không nỡ.
– Phải đó Vân lão đại! Không ở thêm được sao?
Lão Lưu luyến tiếc không muốn nàng đi.
– Các huynh đệ trong sơn trại rất muốn người dạy bảo thêm đó lão đại.
A Hải nhìn nàng với ánh mắt lưng tròng rưng rưng.
– Thu lại bộ mặt đó đi…dù gì bổn cung cũng là Vương hậu mất tích lâu như vậy sẽ ảnh hưởng tới Nguyệt Hoa Quốc. Với lại ta còn phải về thu lưới tránh cho con mồi chạy mất.
Nàng nói một câu đầy bí hiểm khiến họ chẳng còn lời nào giữ lại.
– Được rồi! Các ngươi đừng có nhìn ta với ánh mắt đó bổn cung hứa sẽ thường xuyên về thăm mọi người.
Hàn Vân Tuyết quay sang vỗ vai Khiết Nhi coi như trấn an.
– Tỷ nhớ đó.
Khiết Nhi gần như sắp khóc rồi.
– Ừm.
Nàng xoa đầu Lưu Khiết y như một đứa con nít. Trận chiến hậu cung này tưởng chừng là không có gì nhưng thực ra là đầy rẫy nguy hiểm e là không chỉ có Đức Phi các quan chức trong triều cũng không thể ngồi yên được rồi.
…- Hết chương 26-…