Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

Chương 37: Hừ! Cô ta không có cửa đâu!



Vì hôm đó là buổi nghị sự giữa hai nước nên sáng thì chính sự còn chiều đến tối là yến tiệc.

…Buổi tối giờ Dậu canh 1….

Bên trong điện Bắc Minh rất náo nhiệt vũ nữ ca múa nhảy dưới sàn cầm sư tấu một khúc nhạc nghe rất êm tai tạo không khí hoan lạc cho các đại thần.

Nàng vốn định đi vào điện xem trò vui nhưng vừa định bước vào thì ánh mắt nàng dừng lại ở chỗ chàng.

Phong Lan Thần từ đầu đến cuối đều giữ một vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc uống rượu. Bên cạnh là một mĩ nữ cũng xem là chút nhan sắc đang cần kề bên người chàng rót rượu. Ả ta cứ cọ cọ cái trái đào to mọng của mình vào tay chàng dựa vào tai thì thầm điều gì đó.

Mẹ kiếp! Kĩ nữ chết tiệt kia dám quyến rũ chồng bà. Tức chết mất!

Ả ta cố ý đổ rượu lên người chàng rồi lấy khắn tay ra định lau cho chàng thì chợt hắn bắt lấy tay ả ta bóp chặt. Ánh mắt của chàng sắc lại nhíu mày nhìn vũ nữ kia. Đối diện với ánh mắt như thanh kiếm của chàng cô ta liền chột dạ sợ hãi.

– Vương! Để nô gia lau giúp người.

Ả chưa bỏ ý định cứ lại gần chàng khua tay múa chân.

– Cút.

Chàng lạnh băng hất tay ả ta ra.

Bên ngoài Thư Nhiễm xót ruột cứ giục nàng.

– Công chúa! Cô ta muốn quyến rũ vương thượng.

– Hừ! Cô ta không có cửa đâu.

Nàng có thể thấy được sự tức giận của hắn. Chàng e là muốn giết người rồi!

…Bên trong……

Bàn tay của chàng xiết chặt lấy ả vũ nữ.

– Vương…. thượng nô gia đau.

Chàng không để tâm tay kia xiết chặt cổ ả vũ nữ ném xuống sàn không thương tiếc. Chiếc cổ trắng nõn như tuyết in một dấu tay đỏ. Ả ho sặc sụa…

– Người đâu! Lôi cô ta xuống. Đem khăn qua đây.

Chàng lạnh giọng ra lệnh không liếc ả ta một cái mấy giây sau ả được lôi xuống một cách thảm nhất.

– A Thần! Ngài cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ.

Tư Quân Hàn cười nhạt cầm ly rượu lắc lắc.

– Bệ hạ có điều không biết Vương hậu của ta rất hay ghen. Để nàng ấy biết sợ là ta sẽ bị đuổi khỏi cung. Nữ nhân trên đời này ngoài nàng ấy ra không ai đáng để ta thương tiếc cả.

Nghe câu này của chàng nàng có chút hả dạ. Trong lòng thoải mái hơn vừa nãy rồi.⁹

…—————-…

…Bắc Minh Điện….

– Xem ra lời đồn ngài sủng vương hậu đến nghiện là có thật.

Tư Quân Hàn châm chọc chàng.

– So với việc châm chọc ta thì bệ hạ nên nghĩ cách dỗ hoàng hậu của ngươi đi! Vừa nãy ta thấy nàng ta tức giận tới cung của Ly Nhi rồi. Tốt nhất đừng dạy hư thê tử ta.

Chàng nhẹ nhàng cầm một ly rượu lên nhấp môi.

– A Thần! Ngươi nghĩ Huyên Nhi dạy được bảo bối Ly Nhi đó của ngươi à. Một nha đầu kiêu ngạo hống hách coi trời bằng vung khác xa lời đồn.

Chợt một quả táo bay đến trước mặt Tư Quân Hàn may hắn bắt lại được.

– Coi chừng miệng lưỡi ngươi! Ngược lại bổn vương thấy Ly Nhi còn hoạt bát hơn thê tử trầm tính của ngươi nhiều. Nhạt nhẽo!

– Nói thì nói đừng có động thủ chứ!

– Vào việc chính đi!

– Đại chiến sắp tới rồi! Cũng nên nghĩ cách để hai người họ tránh ra nơi này đi.

Phong Lan Thần nói xong liền dùng ánh mắt trao đổi với Tư Quân Hàn hai người không nói thêm câu nào nhưng đã hiểu đối phương.

…—————-…

…Tại Thường Hy Cung….

Nàng rất thản nhiên bước vào chẳng có chút giận hờn nào.

– Sao rồi!

Thẩm Huyên thấy nàng về thì lao ra hỏi.

– Biểu tỷ không phải lo mấy vũ nữ đó bị phu quân của muội ném đi rồi.

– Thật không?

– Tỷ đi xem thử là biết.

– Cho dù là vậy ta cũng không tha thứ cho tên khốn nạn Tư Quân Hàn đâu?

– Đi thôi.

– Hả?

– Muội dẫn tỷ đi dạo! Bọn họ có mỹ nhân bên cạnh chúng ta đi tìm mỹ nam.

– Xuất cung giờ này có ổn không?

– Tỷ muốn ở đây thì cứ việc.

Nàng nói rồi liền một mạch ra ngoài Thẩm Huyên thấy vậy liền theo sau.

– Công chúa! Có cần để lại thư cho Vương Thượng không?

– Đương nhiên! Đi ra sau Thanh Loan Điện bẻ cho ta mấy nhánh hồng. Một lúc nữa kêu người đưa tới Thần Lan Cung.

– Vâng!

Thư Nhiễm dặn dò cung nữ một chút rồi đi theo nàng xuất cung.

…—————-…

…Bên ngoài cung – Bắc Minh Thành….

Trời đã tối nhưng trên đường dọc thành vào rất náo nhiệt. Không khí ở đây đông vui trong lành khác hẳn cái nơi ngột ngạt như hoàng cung.

– Thịt dê nướng đây….kẹo hồ lô đi… hoành thánh đây…

Đó là tiếng xôn xao từ các quán bán đồ ăn bên đường. Dung mạo nàng như hoa như ngọc thanh thoát bước trên đường thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Trên đường xuất cung thì nàng gặp Nguyệt Vân nghe nói nàng xuất cung thì nàng ấy cũng muốn theo chỉ dành dẫn cô ta theo thôi!

Trước cửa Bách Hoa Lâu nhìn vào đã biết nơi này làm ăn rất phát đạt khách khứa toàn những tên nhà giàu quan lại có chút quyền lực.

– Đại gia! Chào ngài! Để thiếp thân sắp xếp vài cô nương tới nha.

Một người phụ nữ đứng tuổi trang điểm hơi đậm đứng niềm nở chào khách. Thấy nhóm người nàng đi tới liền ra chào đón.

– Các vị cô nương đây muốn tới uống rượu hay thi tài nghệ?

Người phụ nữ đó tên Quế Ma Ma chủ ở đây.

– Uống rượu! Sắp xếp cho bọn ta một phòng tốt nhất đem hết đồ ăn ngon lên gọi thêm vài mỹ nam đẹp nhất lâu đến hầu hạ bổn tiểu thư!

nàng nói xong liền ném cho bà ấy một thỏi vàng. Là vàng thật? Lần này giàu to rồi! Quế Ma Ma thấy tiền mắt sáng như sao.

– Được được! Mời các vị vào.

Quế Ma Ma thấy vậy tránh đường cho mấy người nàng vào.

…- Hết chương 37-…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.