Edit: Ochibi
Vai ác thật ngốc.
Lăng Thanh Huyền giữ lại, giúp hắn hạ thân thể xuống ổn định.
“Sư phụ?” Phong Giác nhìn nàng ra tới, trong mắt lưu chuyển sáng rọi, tưởng tượng đến bản thân chật vật như thế, nháy mắt không có tinh thần, hắn không tìm thấy bí quyết.
“Phương pháp sai rồi.”
Lăng Thanh Huyền thao tác trước mặt hắn một lần, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ mà làm một theo lần, vẫn còn té xuống.
Lăng Thanh Huyền tiếp được, Phong Giác đang muốn tiếp tục thử, bên hông lại bị bàn tay trắng nhẹ nhàng ôm, Lăng Thanh Huyền mang theo hắn cùng nhảy lên trên thân kiếm, ghé vào bên tai hắn niệm khẩu quyết, kiếm của hắn ổn định vững vàng bay giữa không trung.
【 Hảo cảm của vai ác Phong Giác +5. 】
Xem ra tự tay dạy tương đối tốt, Lăng Thanh Huyền tay ôm eo hắn không buông ra, tiếp tục dạy thêm mấy động tác.
Cọ xát cách lớp vải, lời nói nhẹ nhàng phất động bên tai, hương khí thanh lãnh bao vây lấy, tâm tư Phong Giác căn bản không tập trung không nổi, độ ấm bên hông đi thẳng xuống phía dưới, lại lần nữa đáp xuống phía sau, hắn vội đè lại tay Lăng Thanh Huyền, “Sư, sư phụ đồ nhi có chút không thoải mái, chờ lát nữa lại tiếp tục!”
Dứt lời, hắn như chạy trốn chạy đi.
Đột nhiên đâm sầm vào thùng nước lạnh trong phòng, đầu hắn lộ ra trên mặt nước, miệng mũi hút khí.
Sau một lúc lâu, hắn mới nhìn chằm chằm dưới nước nhỏ giọng cả giận nói: “Nàng là sư phụ ngươi, ngươi suy nghĩ cái gì!”
Hắn nhất định là tẩu hỏa nhập ma, mới có thể như vậy.
Chôn đầu trong nước, hắn nhớ tới ngày đó nàng xem hết hắn rồi, lại chẳng hề phản ứng, tâm cũng dần dần bình tĩnh.
Lăng Thanh Huyền lấy nhánh cây chọc bùn đất chờ hắn.
Vai ác ăn hư bụng rồi sao? Bổn tọa đã nói nên sớm tích cốc.
Người có tam cấp*, chính là phiền phức.
(*Người có tam cấp: một người thì có ba cái cấp bách: mắc tiểu, đau bụng i* và xì hơi không thể nín =]])
【……】 Ký chủ nói cứ như mình trước kia không phải người như vậy.
Phong Giác thay quần áo trở về, Lăng Thanh Huyền thấy hắn có chỗ ướt át, hỏi: “Ngươi rớt hầm cầu?”
Bằng không vì sao phải tắm rửa chứ?
Phong Giác:……
Học cách ngự kiếm lại bắt đầu, nhưng mà lần này Phong Giác nói tự hắn tới sẽ ổn, cho nên Lăng Thanh Huyền chỉ ở một bên nhìn.
Thời gian ba ngày thoảng qua, năng lực học tập của Phong Giác rất mạnh, hơn nữa khai mở linh khiếu, kinh mạch tẩy thông, ngự kiếm nhanh chóng đã nắm giữ tốt.
“Sư phụ! Đồ nhi sẽ ngự kiếm!”
Phong Giác hưng phấn biểu diễn cho Lăng Thanh Huyền xem.
Sau khi Lăng Thanh Huyền xem xong nói: “Ngươi đi vào học đường trong môn tu tập, không hiểu gì trở về hỏi bổn tọa.”
Phong Giác sửng sốt, cầm thật chặt kiếm, “Sư phụ có phải ghét bỏ đồ nhi ngu dốt hay không?”
Lăng Thanh Huyền vuốt lương tâm, “Không phải, so tài cùng nhiều đệ tử khác, thực lực mới có thể tăng.”
“Đồ nhi cùng sư phụ so tài cũng có thể!” Thiếu niên nóng vội, chờ nói xong mới cảm thấy không ổn, hắn chính là muốn ở Huyền Thanh điện với Lăng Thanh Huyền, không muốn đi tiếp xúc với người khác.
Trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú ửng đỏ, Lăng Thanh Huyền nhìn Phong Giác như vậy, duỗi tay nhéo mặt hắn một chút, sau đó làm bộ cái gì cũng chưa làm, ừ, cảm giác thật không tồi, “Ngươi không nghe vi sư nói?”
“Nghe!”
Phong Giác cứ như vậy bị mê hoặc, một mình đến học đường.
Đáng tiếc hắn đã lâu không tới đây, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
“Bọn ta còn tưởng rằng ngươi không tới, cả ngày trốn trên núi giống con chim cút.”
“Một chuyến tới này chắc không dễ dàng gì, sợ là ngươi đi bộ xuống, chúng ta thật muốn lập tức cho ngươi học xong ngự kiếm.”
“Lăng trưởng lão có thể dạy cái gì, chẳng lẽ là dạy ngươi trang điểm? Nhìn cái mặt này, đúng thật tuấn lãng hơn lúc trước không ít nha, ha ha ha.”
Âm thanh bọn họ trêu đùa trong đầu sắp nổ mạnh, Phong Giác nâng kiếm bên cạnh, ngăn cản tay một sư huynh duỗi lại đây.
Ánh mắt hắn sắc bén đảo qua, vài người thế nhưng cảm thấy uy áp, không dám tiến lên.
“Phong Giác, qua bên này ngồi?” Mộ Lâm ngồi bên trong vẫy tay.
8/2/2020
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!