Editor: Ochibi
Thấy ngữ khí thiếu nữ trước mặt thật sự đáng yêu, cũng không biết là chỗ đáng yêu nào chọc Hứa Hướng Dương, hắn duỗi tay xoa xoa trên tóc cô.
Thiếu nữ giống như có chút tức giận, con ngươi lạnh nhạt nặng nề nhìn hắn.
“Xem kìa, đó không phải Hứa Hướng Dương sao? Không phải hắn thường xuyên trốn học còn gây chuyện ở bên ngoài ư, sao đã liên tục hai ngày thấy hắn rồi?”
“Đừng nói nữa, Hứa Hướng Dương đẹp trai quá đi! Dù cho thành tích không tốt, nhân phẩm không được, mình cũng rất thích a!”
“Mình muốn nói, Viên Việt là học bá chúng ta, nhưng Hứa Hướng Dương mới là giáo thảo thật sự.”
Mấy nữ sinh xung quanh ngày càng nhiều, Lăng Thanh Huyền ngại ồn ào, ném tay hắn ra, theo phương hướng ZZ hướng dẫn rời đi.
Khương Tuyết đè nặng tức giận trên người, nghe ngữ khí nữ sinh xung quanh như vậy, sao có thể không nghĩ muốn lôi kéo làm quen với Hứa Hướng Dương, cô ta đến gần mỉm cười giới thiệu bản thân.
“Chào cậu, mình là Khương Tuyết, mới nãy Lâm Thanh Thanh không cẩn thận chọc tới cậu sao? Cô ấy là bạn học cùng lớp mình, mình trở về giúp cậu nói với cô ấy, mong cậu hãy bỏ qua.”
Nói thế nào đi nữa, Hứa Hướng Dương cũng là bạn tốt của Viên Việt, ở trước mặt hắn xoát hảo cảm, sau này hắn cũng sẽ giúp mình nói tốt trước mặt Viên Việt.
Hứa Hướng Dương tuy không biết tính toán trong lòng Khương Tuyết, nhưng lại không vừa lòng ý cười của cô ta khi đối mặt với Lăng Thanh Huyền.
“Liên quan cô cái rắm.”
Như trong lời đồn, nhân phẩm không tốt, đối với nữ sinh xinh đẹp cũng không hề có lễ phép, nói không nên lời hay.
Khương Tuyết chính là nữ thần trường học được các nam sinh truy phủng, thế nhưng bị Hứa Hướng Dương nói như vậy, cô ta nhịn xuống tức giận, để gương mặt tươi cười nói vài câu rồi đi.
Dù sao chỉ làm bộ cho những người khác là được.
Hứa Hướng Dương phun ra hai chữ, “Dối trá.”
Không như nhóc con đáng yêu, cảm giác xoa tóc vừa nãy, cũng thật tuyệt, chỉ là hiện tại cô không có mắt kính, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Hứa Hướng Dương sống mười bảy năm trên đời, nhưng chưa từng vướng bận một nữ sinh giống như bây giờ.
Chỉ không thấy vài phút, hắn liền muốn đến phòng học bọn họ chặn cô.
Tới phòng học, Lăng Thanh Huyền lại thấy trên bàn có khắc công kích ác ý, cô bình tĩnh buông cặp, Vu Khả Khả cầm sữa bò chạy tới.
“Thanh Thanh, thư tình giúp mình đưa rồi sao?”
Thư tình gì? Không phải bổn tọa đã bảo ngươi về viết lại sao?
Thấy cô không nói lời nào, Vu Khả Khả có chút nôn nóng, “Ngày hôm qua mình bỏ vào cặp cậu, chẳng lẽ cậu không thấy?”
Nói rồi, cô ta muốn đích thân đi lục cặp Lăng Thanh Huyền.
Chỉ là tay còn chưa có đụng tới, đã bị Lăng Thanh Huyền dùng một quyển sách chống lại, “Chưa được cho phép, cậu dám lục lọi cặp tôi?”
Tuy rằng không có gì đáng giá, nhưng đây thuộc về vật phẩm cá nhân, Vu Khả Khả cũng không biết vì sao cô đột nhiên tích cực lên, “Còn không phải là chạm vào cặp cậu thôi sao? Tại sao cậu đột nhiên nhỏ mọn như vậy!”
“Lúc nãy cậu, không phải chạm vào, là muốn lục.” Lăng Thanh Huyền nói thẳng chọc phá.
Tiếng chuông buổi sáng vang lên, Vu Khả Khả cầm sữa bò trừng mắt liếc cô một cái liền đi.
A, tình chị em plastic*.
(*Dùng để hình dung tình cảm khuê mật, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm nói xấu nhau.)
Tiết học toán hôm nay, lão sư toán học trở nên thích gọi Lăng Thanh Huyền làm bài, dù cho cô làm sai, ông cũng nhỏ giọng an ủi, bảo cô cố gắng ngẫm lại, Khương Tuyết nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.
Có điều lúc thu bài tập về nhà hôm qua, Lăng Thanh Huyền lấy không ra.
Khương Tuyết làm đại diện lớp, vênh váo tự đắc, “Lâm Thanh Thanh, bài tập cũng không làm, cô thật chơi nổi nha.”
“Ừ, vì tôi nhẹ hơn cô.”
Cho nên mới nổi hơn cô đấy.
Khương Tuyết trực tiếp chụp cái bàn cô, “Cô có ý gì? Tin hay không tôi đi cáo lão sư ngày hôm qua cô tìm……”
“Cô tìm trước, tôi mới tìm, lấy cô làm gương thôi.”
Khương Tuyết nghẹn họng, thiếu chút nữa hộc máu, “Hay lắm Lâm Thanh Thanh, mới chỉ một ngày mà cô có thể nói như vậy, cô đợi đó!”
ZZ, nữ chủ khen bổn tọa có thể nói kìa.
【……】 Cô ta không phải khen.
Khương Tuyết có quan hệ rộng rãi, cũng không tìm thấy người có thể khi dễ Lăng Thanh Huyền, cho nên cô ung dung tới giữa trưa, ở cửa có người tìm.
Mắt mông lung, cô lại đụng vào lòng ngực người nào đó, cứ cảm thấy đối phương là cố ý làm cô đâm vào.
“Bạn học Lâm Thanh Thanh, ăn cơm sao? Để tạ lễ ngày hôm qua cứu tôi, giữa trưa tôi mời cậu ăn cơm nha.” Thanh tuyến Hứa Hướng Dương sang sảng, khiến người xung quanh chú ý.
“Lâm Thanh Thanh sao lại cùng Hứa Hướng Dương ở bên nhau, chẳng lẽ bọn họ đang……”
“Nói mớ gì vậy, Hứa Hướng Dương sẽ không thích sửu bát quái đâu, hơn phân nửa là chơi cô ta rồi.”
Âm thanh bên tai khiến Hứa Hướng Dương rất bực bội, hắn trực tiếp giữ chặt Lăng Thanh Huyền, “Cậu không mang mắt kính, đi theo tôi là được.”
Nếu không phải buổi sáng biết cô không có tiền, giữa trưa hắn cũng không có lý do gì tới tìm cô.
Người trong nhà ăn trường không nhiều lắm, phần lớn người đều lựa chọn ra ngoài ăn, Hứa Hướng Dương mượn thẻ từ em trai kế bên, chọn một ít đồ ăn có thể bổ sung dinh dưỡng cho Lăng Thanh Huyền.
“Thấy đường ăn cơm không?”
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc gật đầu, sau đó chiếc đũa cắm tới canh bên cạnh.
…… Cận thị đáng chết này.
“Phụt.” Hứa Hướng Dương cười hai tiếng, gắp đồ ăn vào trong chén cô, “Nếu không thích ăn, thì lấy của tôi ăn đi.”
Nhưng đối với Lăng Thanh Huyền mà nói, tạm thời không có thứ không thích ăn, tiểu gia hỏa mời ăn cơm, vì mình không có tiền, miễn cưỡng tiếp nhận.
Lúc cắn gừng một ngụm, sắc mặt Lăng Thanh Huyền thay đổi.
Vẫn luôn chú ý biểu tình cô, Hứa Hướng Dương nhịn không được cười ầm lên, quả thực quá đáng yêu.
Hắn để cô nhổ ra, cho cô ăn canh.
“Cậu còn cần cái gì không?” Sợ cô không ăn no, Hứa Hướng Dương lại hỏi.
Lăng Thanh Huyền xoa xoa miệng, “Bánh mì.”
“A?” Hứa Hướng Dương không nghe rõ, “Cậu muốn bánh mì?”
“Ừ.”
Hứa Hướng Dương có chút khó xử, hắn hình như nghe nói qua, cái loại đồ vật đó trong đám con gái, gọi là bánh mì, cô gái trước mặt yêu cầu cái này, chẳng lẽ là cái kia tới?
Tai hắn ửng đỏ, sợ cô nhìn không thấy không đi mua được, cân nhắc trong lòng một chút, cuối cùng đứng lên, “Tôi đi mua, cậu ở đây chờ tôi.”
Thật là gặp quỷ, Hứa Hướng Dương trước nay không nghĩ tới sẽ có một ngày, mình sẽ giúp nữ sinh đi mua loại đồ vật này.
Khi hắn mặt đỏ hề hề đem bao nilon màu đen đưa cho Lăng Thanh Huyền, Lăng Thanh Huyền sờ sờ, sững sờ, “Cửa hàng bánh ngọt bán hết bánh mì rồi?”
Phù!
Hoá ra là cô muốn ăn bánh mì, chân Hứa Hướng Dương đứng không vững.
“Mau, mau đi học, tôi đưa cậu trở về!”
Trời biết mới nãy hắn chống đỡ cái dạng ánh mắt gì đi mua, không ngờ lý giải sai rồi.
Quẫn bách quá, hắn muốn tìm cái hố đất chui vào.
Đưa cô về phòng học, Hứa Hướng Dương không nhịn được, lại sờ sờ đầu cô, cảm thấy người này sau khi có thể thấy rõ, tuyệt đối sẽ ngăn động tác hắn, hiện tại dứt khoát sờ nhiều.
“Lâm Thanh Thanh!” Thấy hết thẩy Vu Khả Khả khàn cả giọng, người cô ta thích, cư nhiên làm động tác ái muội với nữ nhân khác, còn là sửu bái quái này!
Rõ ràng người thích hắn là mình, thức đêm viết thư tình cũng là mình mà!
Lâm Thanh Thanh con nữ nhân ác độc, nhất định là ký tên lên thư tình của mình đưa, cô ta thế nào trước kia không phát hiện cô có tâm kế như vậy!
Vu Khả Khả phẫn nộ muốn đẩy Lăng Thanh Huyền, lại bị Hứa Hướng Dương đẩy ra, “Ai cho cô chạm vào cô ấy.”
26/3/2020
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!