Đại Giang ca quả thật là một người thành thật, thời điểm Minh Thù rời đi còn đưa cho cô một chút đồ ăn, cảm tạ ơn cứu mạng của cô.
Minh Thù đương nhiên tiếp nhận.
Lên xe, lão Đại mới hỏi ra việc đã nhẫn nhịn rất lâu: “Bà cô nhỏ, Phong Vân Môn đây là muốn làm gì?”
“Đại khái muốn…” Minh Thù chống cằm trầm tư: “Thống nhất thiên hạ.”
Lão Đại: “…”
Ngươi trầm tư liền ra một câu Chuunibyou như thế?
Thống nhất thiên hạ cái rắm a!
Coi Thanh Long hội người ta đã chết sao?
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến chúng ta, trước đó không phải Đại Giang ca đã nói phía đông có một mảnh đất không tệ sao, đi xem một chút.”
“Được rồi, bà cô nhỏ.”
Lão Đại nổ máy xe, đi về phía mảnh đất Đại Giang ca nói kia.
Một mảnh đất này cũng là khu biệt thự, đại khái là vừa xây xong.
Mặc dù không tốt như Thanh Long hội, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những nơi khác, bất quá bởi vì đã lâu không có người ở nên có không ít cỏ hoang.
Minh Thù đi vòng quanh bốn phía, trong biệt thự cũng đầy đủ mọi thứ.
“Chỗ này không tồi, ở chỗ này đi.”
“Bà cô nhỏ, nơi này có phải quá không an toàn không?” Lão Đại có chút chần chờ.
Bọn họ cũng không có nhiều người như Thanh Long hội.
Bất quá lão Đại phản đối cũng không có tác dụng, cuối cùng quyết định sẽ ở nơi này.
Lão Đại trở về đón Mạn Mạn cùng một huynh đệ khác, thuận tiện đem đồ vật bên kia lấy tới.
“Thích nơi này không?” Minh Thù mang theo Nam Ẩn lên lầu.
Nam Ẩn nở nụ cười mềm mại: “Thích, ở cùng em đều thích.”
“Nói láo hết bài này đến bài khác.”
Nam Ẩn bối rối nắm chặt tay Minh Thù: “Tôi đối với em là thật lòng.”
“Chân tình có thể ăn sao?”
“… Có thể.” Nam Ẩn thấp giọng, cũng có chút chờ mong: “Em có muốn thử một chút hay không?”
Minh Thù: “…”
Minh Thù dời mắt: “Cậu chọn một phòng đi.”
Nam Ẩn có chút thất vọng dưới đáy mắt, ngược lại tự động viên mình, thất bại chính là mẹ của thành công, hắn sẽ thành công!
Nam Ẩn chọn phòng xong, Minh Thù thu thập một chút, vừa vặn bọn lão Đại cùng Mạn Mạn cũng đã đến.
Biệt thự đều phải sắp xếp một lần nữa, mấy ngày trước đều là binh hoang mã loạn, mỗi người đều bề bộn nhiều việc.
Chỉ có Nam Ẩn cả ngày ăn không ngồi rồi đi theo bên cạnh Minh Thù.
Làm cho người ta đố kỵ lại ghen tị.
Muốn trách thì trách dáng dấp của bọn hắn không đẹp bằng a!
Thật vất vả mới làm xong, Mạn Mạn chuẩn bị nấu một nồi lẩu lớn.
Lão Đại còn không biết lấy từ chỗ nào ra hai bình rượu đế.
“A! Thoải mái!”
Lão Đại uống một hớp rượu lớn, thoải mái thở ra một hơi.
“Bà cô nhỏ, uống một chút?” Lão Đại giương bình rượu về phía Minh Thù.
“Không được.” Minh Thù lắc đầu, nghiêm túc dùng bữa.
“Uống một chút a, tốt xấu gì hôm nay cũng coi như chúng ta có một chỗ ở yên ổn.” Lão Đại tự mình rót rượu cho Minh Thù: “Coi như tôi kính trọng cô, nếu không phải gặp được cô, không chừng bây giờ chúng tôi đang làm việc xấu gì, Mạn Mạn cô cũng tới.”
“A… Tôi không biết uống.”
“Sẽ không đi học nữa, người cũng đã lớn rồi, làm sao lại lằng nhà lằng nhằng.”
Mạn Mạn bưng lấy ly rượu, ủy khuất nhìn Minh Thù.
“Cho chúng ta sau này có thể sống cuộc sống tốt hơn, đến, cạn ly!”
Lão Đại giơ ly rượu lên, ba con hàng còn lại lập tức phụ họa.
Mạn Mạn run rẩy giơ tay lên, Minh Thù để đũa xuống, có chút thở dài.
Lão Đại nhìn Nam Ẩn một mặt nhu thuận dùng bữa một chút, cũng không dám gọi hắn, ai biết Nam Ẩn đột nhiên ngẩng đầu: “Tôi cũng muốn uống.”
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức quỷ dị.
Có cho uống hay không, bọn hắn không dám nói.
Để cho bà cô nhỏ định đoạt.
“Uống đi.” Minh Thù rót cho hắn một ly nước.
Nam Ẩn: “…”
Nam Ẩn gục đầu xuống, cầm chiếc đũa đâm đồ ăn trong chén.
Lão Đại xấu hổ, nhắm mắt nói: “Tới tới tới…”
Một bữa cơm kết thúc, lão Đại lấy việc uống nhiều quá để cho người ta đỡ lấy trượt đi, hai con hàng còn lại cũng chuẩn bị đi gác đêm.
Mạn Mạn cũng yên lặng chạy đi.
Minh Thù đứng dậy ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi.
Nam Ẩn đi lên lầu thay quần áo khác, một thân nhẹ nhàng khoan khoái cọ tới ôm cổ cô.
“Nam Ẩn.”
“Ừ.”
“Cậu dính người như thế, là trẻ con sao?”
Nam Ẩn khẽ ngẩng đầu: “Em không vui sao?”
“… Cũng không có.”
Nam Ẩn hôn lên má Minh Thù một cái: “Tôi sợ nếu tôi buông lỏng tay, em đã không thấy tăm hơi.”
Minh Thù kéo người vào trong ngực: “Vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Không biết…”
Có đôi khi hắn cảm thấy mình cách cô thật xa.
Hơn nữa cô không nguyện ý…
Thích một người chẳng lẽ không phải là chiếm hữu tất cả của người đó sao?
Thế nhưng cô không muốn hắn.
Minh Thù sờ sờ đầu hắn: “Cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Không có, tôi chỉ muốn em.” Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn liền muốn có cô, không cần biết dùng biện pháp gì.
Không thể có được lòng cô, cũng muốn có được cô.
“…”
Minh Thù có chút nắm chặt cánh tay, ôm chặt hắn, nhìn màn đêm tăm tối ngoài cửa sổ.
Hô hấp của Nam Ẩn dần dần bình ổn, Minh Thù ngồi thêm một hồi lâu, mãi đến đêm khuya mới cẩn thận ôm người trở về phòng.
Đem người bỏ vào trong chăn, Minh Thù ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn gương mặt đẹp đẽ của thiếu niên.
Ngón tay phất lên cánh môi hắn, ngón trỏ nhẹ ép xuống.
Thiếu niên lại đột nhiên mở môi ra, ngậm lấy ngón trỏ của cô, đầu lưỡi vòng quanh đầu ngón tay, nhẹ nhàng mút vào.
Trong đầu Minh Thù trống rỗng một chút.
“Tiểu yêu tinh!”
Cô chửi thầm một tiếng, dời ngón tay đi, dùng môi ngăn chặn cánh môi hắn.
Thiếu niên bị bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn người đang hôn mình, một hồi lâu mới thanh tỉnh lại.
“Làm sao lại dễ tỉnh như vậy.” Ban đầu cô chỉ muốn hôn trộm hắn một chút.
“Không muốn sao?”
Nam Ẩn thấp giọng hỏi, trên gương mặt trắng nõn như ngọc có chút ửng đỏ, làm thiếu niên càng thêm ngon miệng mê người.
Minh Thù hôn lên cánh môi hắn một chút, trằn trọc hôn một hồi lâu: “Lần sau đi.”
Nam Ẩn thất vọng gật đầu, một mặt nhu thuận.
Bộ dạng này làm Minh Thù cảm thấy giống như cô đang khi dễ hắn.
Cô cởi giày xuống lên giường, ép người dưới thân thể hôn một hồi lâu.
“Em… Đừng hôn.”
“Là cậu nói a.”
“Ừ…” Hôn hắn liền sắp không nhịn được nữa.
Minh Thù nằm vào bên cạnh, Nam Ẩn chủ động cọ qua, kéo tay của cô đặt bên hông, chậm rãi chuyển xuống: “Giúp tôi một chút có được không? Tôi khó chịu.”
Minh Thù: “…”
“Tôi thật sự rất khó chịu.” Thanh âm của Nam Ẩn ủy khuất, âm cuối tựa hồ còn mang theo chút nghẹn ngào.
Cách lớp vải cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực truyền tới.
Minh Thù liền biết mình không nên tin tưởng tiểu yêu tinh này.
Phi!
Lần sau phải nhịn lại!
Cũng không tiếp tục hôn trộm!
*
【 Hài Hòa Hiệu 】
Cửu Thiếu: Cô vợ nhỏ, hôn tôi!
Minh Thù: Không dám không dám, không thể trêu vào.
Cửu Thiếu: Tôi có đồ ăn ngon nha.
Minh Thù:… Không! Trẫm mới không phải người nông cạn như vậy!
Cửu Thiếu: Thật sự không muốn sao? Tôi thế nhưng là đặc biệt mua cho em, ăn rất ngon đấy, em xem…
Minh Thù:… Hôn một chút?
Cửu Thiếu: (nghĩ nghĩ) ừ, hôn một chút.
Mười phút sau.
Minh Thù: Đã nói là hôn một chút?
Cửu Thiếu: Là một chút a, bất quá là thời gian dài một chút.
Minh Thù: (sờ đao)
Cửu Thiếu: Cô vợ nhỏ, đồ ăn vặt đồ ăn vặt, đến, tôi cho em ăn, a…
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!