Lúc Minh Thù tỉnh lại là đang nằm bên trong bãi tha ma, một tiếng chim nào đó kêu quanh quẩn trong bãi tha ma.
Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị khó ngửi, cách đó không xa còn có một bộ xác thối, phía trên có vài con quạ đen đứng đấy.
Cô đứng dậy, quạ đen chấn kinh, phạch phạch bay đi.
“A! Quỷ!”
Cách đó không xa có hai người ăn mặc như gia đinh đang ném một cỗ thi thể hoảng hốt chạy chạy bừa, xa xa còn có thể nghe thấy thanh âm bọn họ hô to có quỷ.
Minh Thù: “…”
Cô nhìn nơi mình nằm vừa rồi, lại nhìn nơi hai gia đinh kia ném thi thể.
Ở giữa có cỏ dại, cô đột nhiên đứng lên, đoán chừng là đã hù dọa đến hai người kia.
Bãi tha ma làm cho người ta không quá thoải mái, Minh Thù quyết định rời đi trước rồi tiếp thu ký ức.
–
Nguyên chủ tên là Thần Nguyệt, sát thủ trong tổ chức sát thủ Tiên Nguyệt Lâu.
Từ nhỏ đã được Tiên Nguyệt Lâu thu dưỡng, trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, cuối cùng cũng bộc lộ hết tài năng trong các sát thủ.
Mắt thấy lâu chủ cao tuổi, muốn tại trong lâu tìm một sát thủ kế thừa vị trí lâu chủ.
Trong lâu có đông đảo sát thủ, lấy Thiên Địa Huyền Hoàng phân chia, có thể tranh đoạt vị trí lâu chủ nhất định phải là cấp bậc sát thủ Thiên.
Mà có khả năng cùng nguyên chủ tranh cao thấp nhất chính là Vãn Lạc cùng Tùy Phong.
Vãn Lạc là nữ tử giống nguyên chủ, Tùy Phong lại là nam tử.
Nguyên chủ có cảm tình đối với Tùy Phong, nhưng đáng tiếc Tùy Phong thích Vãn Lạc.
Thời điểm biết được hắn muốn tham dự cũng định từ bỏ.
Nhưng Vãn Lạc công kích cô, cuối cùng nguyên chủ vẫn tham gia, coi như không lấy được vị trí lâu chủ cũng phải vì Tùy Phong xóa bỏ chướng ngại.
Đây chính là suy nghĩ của nguyên chủ.
Nhưng cô không biết, Vãn Lạc là dự định tại sự kiện lần này diệt trừ vật chướng mắt là cô.
Nội dung so tài của bọn họ rất đơn giản, ai giết chết Dương Tấn Trung trước, người đó là lâu chủ đời tiếp theo.
Dương Tấn Trung chính là võ lâm hào kiệt quang minh lẫm liệt, địa vị trong võ lâm cực kỳ cao, võ công tự nhiên cũng lợi hại.
Muốn giết chết hắn cũng không dễ dàng như vậy.
Những người ám sát Dương Tấn Trung liên tiếp thất bại, nguyên chủ trà trộn vào Dương phủ chờ đợi thời cơ.
Nhưng cô không nghĩ tới, Vãn Lạc đã sớm bán cô cho Dương Tấn Trung.
Cuối cùng nguyên chủ thất bại, bị Dương Tấn Trung đánh gãy kinh mạch, nguyên chủ liều mạng chạy ra ngoài, gặp phải Vãn Lạc đã chờ lâu.
Lúc ấy cô nào phải là đối thủ của Vãn Lạc, bị cho uống thuốc độc, ném vào bãi tha ma.
Minh Thù tiếp thu xong ký ức, có chút thở dài.
Kinh mạch bị tổn thương, coi như hiện tại cô muốn nghĩ dưỡng tốt đoán chừng cũng cần một thời gian…
Minh Thù nhìn thân thể của mình, vẫn còn mặc y phục nha hoàn của Dương phủ, bất quá trên người khắp nơi đều là máu, cũng khó trách vừa rồi hai gia đinh kia kêu to có quỷ.
Sau khi đi vòng quanh bãi tha ma, Minh Thù đem quần áo trên người đổi đi.
Cô vừa cởi áo ngoài, bên cạnh có một trận âm thanh vang lên, một thân ảnh chật vật từ bụi cỏ bên kia xông tới.
Ánh mắt của hai người giao tiếp trên không trung.
“Mau đuổi theo!”
“Bên kia…”
Tiếng bước chân bên kia dần dần đi xa, nam tử tránh khỏi Minh Thù, chạy về một bên khác.
Đáng tiếc bên kia rất nhanh có mấy người nhảy ra chặn lại đường đi của hắn.
Nhìn thấy Minh Thù, những người kia cảnh giác mấy phần.
“Thái tử điện hạ, không muốn chịu khổ hãy theo chúng tôi trở về.”
Minh Thù nhíu mày, Thái tử điện hạ?
Tại bãi tha ma gặp được Thái tử điện hạ?
Đây thật là kỳ ngộ a!
Vòng vây bị thu hẹp, nam tử bị bức lui tới chỗ Minh Thù cách đó không xa.
Hắn quét mắt qua áo ngoài dính máu nữ tử đang cầm, hỏi: “Ngươi biết võ công không?”
“Trước kia biết.” Minh Thù ném đi áo ngoài, tại thời điểm Thái tử điện hạ chuẩn bị nói cái gì đó liền cười một tiếng: “Vừa bị người ta phế đi võ công.”
Thái tử điện hạ: “…”
Phế vật!
Trên mặt Thái tử điện hạ viết to hai chữ này.
“Bắt lại.”
Người bên kia trực tiếp hạ lệnh.
Thái tử điện hạ dường như không có võ công, nếu như không phải đối phương không có ra tay nặng, đoán chừng hắn đã sớm chết.
–
Minh Thù cùng vị Thái tử điện hạ kia bị nhét vào bên trong một chiếc xe ngựa, xe ngựa lung la lung lay di chuyển trên đường núi gập ghềnh.
Thái tử điện hạ rõ ràng không chịu nổi dạng xóc nảy này, biểu lộ rất khó coi.
Mấy lần cùng người bên ngoài giao lưu đều bị đối phương rống trở về.
Thái tử điện hạ ngồi xổm trong góc, hắn ghét bỏ nhìn Minh Thù một chút.
Minh Thù: “…”
Không phải chứ vị điện hạ này, chính ngươi cũng là một tên yếu gà, dựa vào cái gì ghét bỏ trẫm!
“Ngươi làm gì?” Thái tử điện hạ khả năng muốn tìm chút chuyện để nói, cứng rắn hỏi một câu.
“Sát thủ.”
“Ha ha…” Thái tử điện hạ cười đến âm dương quái khí: “Sát thủ bị người ta phế bỏ võ công?”
“Ngựa có sai lầm, người có thất túc*, có vấn đề gì?” (có thể hiểu như sông có khúc, người có lúc)
“Chứng minh ngươi không lợi hại bao nhiêu.” Thái tử điện hạ ngữ khí ghét bỏ.
Minh Thù gạt ra nụ cười tiêu chuẩn: “Thái tử điện hạ nhàn nhã thoải mái quan tâm ta có lợi hại hay không như thế, xem ra ngươi cũng không quá lo lắng cho an nguy của mình.”
“… Ngươi bây giờ cũng bị bắt, ngươi không lo lắng?”
“Ta là bị Thái tử điện hạ liên lụy.” Minh Thù vô tội chớp mắt: “Chẳng lẽ ngươi không cứu ta ra ngoài sao?”
Thái tử điện hạ nghẹn họng một chút.
Nửa ngày hắn mới hừ lạnh một tiếng: “Ai biết ngươi xuất hiện ở đó có phải là có âm mưu gì.”
Nói xong Thái tử điện hạ liền quay đầu đi, không có ý định để ý tới Minh Thù.
Minh Thù hỏi: “Sao bọn hắn lại bắt ngươi?”
Thái tử điện hạ lấy sau ót đáp lại cô.
Minh Thù tỉ mỉ quan sát hắn một chút.
Cổ phục mặc trên người có chút bẩn, còn bị rách không ít, mũ cũng bị lệch ra.
Trên mặt có chút vết bẩn, lờ mờ cũng có thể nhìn ra là một vị mỹ nam.
Minh Thù ngược lại là không nghĩ tới lần này lại gặp được tiểu yêu tinh nhanh như vậy.
Thái tử điện hạ…
Hoàng đế đương triều vô năng, Thái hậu nắm giữ triều chính.
Mà Thái hậu sủng hạnh gian thần, dẫn đến Thái tử điện hạ chính thống sống rất cực khổ.
–
Sắc trời bên ngoài đã sắp tối, xe ngựa dừng lại, có người ném thức ăn cho bọn họ.
Thái tử điện hạ bày ra vẻ mặt “Ta không ăn”.
“Thật sự không ăn?” Minh Thù hỏi hắn.
“Không ăn.” Thái tử điện hạ hừ lạnh.
“Vậy ta ăn.” Minh Thù lập tức nói.
“…”
Thái tử điện hạ nhìn cô mấy lần, Minh Thù nhanh chóng giải quyết hết đồ ăn, giang tay ra, nhìn về phía hắn mỉm cười.
“…” Tên điêu dân!
Xe ngựa đi suốt đêm, không biết muốn đưa bọn họ đi nơi nào.
Xe ngựa lay động đến kịch liệt, Thái tử điện hạ được nuông chiều từ bé căn bản ngủ không được, ở bên kia nhích tới nhích lui.
Minh Thù mở mắt ra, hỏi: “Không ai cứu ngươi sao?”
“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” Thái tử điện hạ ôm cánh tay.
“Ta còn muốn thời điểm có người tới cứu Thái tử điện hạ, thuận tiện cứu luôn người vô tội này.”
“Ngươi không phải sát thủ sao? Tự cứu chứ sao.” Thái tử điện hạ hơi độc miệng.
“Trí nhớ của Thái tử điện hạ không tốt sao, không phải trước đó ta đã nói ta bị người ta phế đi võ công sao?”
“Ồ.” Thái tử điện hạ chậm rãi phun thêm một câu: “Chúc mừng.”
“…” Tên tiểu yêu tinh này!
Minh Thù quyết định không nói chuyện với hắn.
Tiểu yêu tinh này nhìn qua tựa hồ không có gì phòng bị, kì thật trong lòng phòng bị rất nặng.
Ngẫm lại cũng đúng, có một người cha không có cách nào dựa vào, còn có một Thái hậu cùng gian thần luôn nhìn chằm chằm, nếu ai hắn cũng tin tưởng, vậy có thể sống đến bây giờ sao?
Minh Thù mặc niệm ở trong lòng hắn rất đáng thương.
Lập tức cảm thấy tinh thần ổn định hơn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!