Khuôn mặt hiện giờ của “dì Hoàng” có hình dạng nửa bên trái là mặt người, nửa bên phải có lông xù, đó là nửa mặt mèo.
Trong tay bà ấy câm một phân còn lại của khúc chân hay tay đã bị cụt và đầu lâu của một đứa trẻ, đã bị gặm tới hoàn toàn biến dạng.
Tôi bỗng dưng hiểu ra “dì Hoàng” rốt cuộc là thứ gì! Là Bà Lão Mèo.
Tôi đã từng nghe một vài người bạn vùng Đông Bắc trong khoa nói về truyền thuyết Bà Lão Mèo.
Chuyện kể rằng khi bọn họ còn học tiểu học tại quê nhà, có một khoảng thời gian, truyền thuyết vê Bà Lão Mèo đã lan truyền khắp các tỉnh Hắc Long Giang, thậm chí là cả vùng Đông Bắc.
Thứ gọi là Bà Lão Mèo thực ra là một quái vật được tạo nên bởi bà lão vừa mới chết, vô tình bị mèo hoang đi ngang qua mượn hồn, khiến cho xác chết trỗi dậy.
Truyền thuyết kể rằng Bà Lão Mèo rất thích ăn thịt trẻ nhỏ, đặc biệt là những đứa bé cầm tinh con chuột.
Suốt một thời gian, phụ huynh và các thầy cô giáo ở Hắc Long Giang đều không cho trẻ nhỏ ra ngoài một mình, còn buộc một sợi dây đỏ trên tay bọn chúng một để trừ tà.
Lúc ấy khi nghe kể về dáng vẻ nghiêm túc của những người lớn tuổi đó, trong lòng tôi còn cười chê bọn họ cổ hủ mê tín.
Ngàn lần không ngờ rằng, hôm nay tôi lại thật sự gặp vật chủ.
Bà Lão Mèo vốn dĩ đang ăn uống ngon lành, đột nhiên bị Tiết Xán phá ngang nên nổi giận, ném phần tay chân còn lại đi, giương nhanh múa vuốt lao về phía tôi và Tiết Xán.
Trong chớp mắt, gương mặt nửa người nửa mèo đã gần trong gang tấc, tôi còn có thể nhìn thấy đám vụn thịt trong cái miệng to như chậu máu ấy, một mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.
Tôi sợ hãi tới tái mặt, lảo đảo lùi về phía sau từng bước.
Đúng lúc này, bả vai của tôi được người ta đỡ lấy, một bàn tay nổi rõ xương khớp bỗng nhiên chụp lên mí mắt của tôi.
“Ngoan” Giọng nói của Tiết Xán vang lên bên tai tôi: “Đừng nhìn” Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng Bà Lão Mèo hú lên quái dị.
Bạn đang đọc tại truyen.one. Nhớ truy cập truyen.one để đọc nhiều truyện hot hay nhé, cám ơn và chúc các bạn vui khỏe!
Qua kẽ hở ngón tay của Tiết Xán, tôi nhìn thấy Bà Lão Mèo ở trên không đột nhiên co quắp lại, giây tiếp theo liên rơi xuống đất, đau khổ cuộn tròn lại.
Tính tình của Bà Lão Mèo suy cho cùng vẫn là mèo hoang, ban nãy gặp Tiết Xán không biết sợ là vì bản tính hoang dã của loài súc sinh. Nhưng lúc này bị Tiết Xán đánh bị thương, bà ta liền muốn chạy trốn theo bản năng của loài động vật.
Bà ta giấy giụa đứng dậy và nhảy tọt vào ô cửa sổ của trại trẻ như một con mèo “Còn dám trốn à?” Tiết Xán cười nhạt và lắc mình đuổi theo, tôi bám sát phía sau hắn.
Thân hình Bà Lão Mèo thoăn thoát, Tiết Xán cũng nhanh như ma quỷ, tôi chạy tới thở hồng hộc mới đuổi kịp bọn họ.
Trong dãy hành lang tối đen, Tiết Xán đã sắp đuổi kịp Bà Lão Mèo, nhưng trong bóng tối lại chợt hiện lên rất nhiều cặp mắt mèo xanh ngắt, bốn phía xung quanh đồng thời vang lên tiếng mèo kêu chói tai.
Tiết Xán khoát tay, tiếng mèo kêu thảm thiết biến mất.
Tận dụng khoảnh khắc này, Bà Lão Mèo đã chui tọt vào một căn phòng ở cuối hành lang.
Tôi nhớ đây là căn phòng của dì Hoàng.
Tôi và Tiết Xán vừa bước vào phòng, một mùi khai thối đã xộc thẳng vào mũi.
Tiết Xán khó chịu cau mày.
Căn phòng tối đen như mực, tôi định bật đèn lên nhưng phát hiện công tắc đã bị phá hỏng.
Nhờ ánh trắng hắt vào từ ô cửa sổ, tôi thấy chiếc tủ quần áo trong góc phòng không ngừng rung chuyển.
Rõ ràng, Bà Lão Mèo đang trốn trong tủ quần áo.
“Nàng ở đây chờ ta” Tiết Xán dặn dò một câu rồi để tôi ở lại cửa ra vào, một mình bay tới đằng trước tủ quần áo.
Tiết Xán khoát tay, tôi còn cho rằng hắn sẽ làm nổ tung cái tủ quần áo bằng một chưởng, nhưng không, cánh tay hắn đột nhiên khựng lại giữa không trung.
Tôi không khỏi thấy lạ.
Tại sao Tiết Xán còn chưa ra tay? Có một cái giường ngăn cách tôi và Tiết Xán, ánh sáng tối tăm khiến tôi không nhìn rõ lắm chuyện gì đang xảy ra ở chỗ của hắn, chỉ có thể quan sát gương mặt của Tiết Xán.
Nhưng tôi vừa nhìn thấy liền ngây người.
Qua ánh trăng, tôi nhìn thấy trên gương mặt Tiết Xán thoáng hiện lên vẻ sợ hãi và chùn bước! Mặc dù tôi quen biết Tiết Xán chưa bao lâu, nhưng trong nhận thức của tôi, hắn vẫn luôn mạnh mẽ và kiêu ngạo tới không có gì phải nghi ngờ.
Kẻ như hắn mà cũng biết sợ sao? Thứ này khủng khiếp tới cỡ nào? Lúc này, tôi nhìn thấy Tiết Xán bỗng nhiên lùi lại từng bước.
Tim tôi nổ đùng một tiếng.
Không được! Là tôi đã lôi kéo Tiết Xán vào việc của trại trẻ mồ côi, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài dự kiến, chẳng phải là tôi làm hại hắn sao? Nghĩ tới đây, tôi gân như lao vào phòng mà chẳng hề suy nghĩ.
“Tiết Xán!” Thấy tôi đột nhiên chạy vào, Tiết Xán tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Sao nàng lại vào đây?” “Tôi sợ anh gặp nguy hiểm.. ” Tôi mới nói được nửa câu thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Tôi thấy trước mặt Tiết Xán trống không, cái tủ mà Bà Lão Mèo ẩn mình vẫn đóng chặt như trước, đâu có gì nguy hiểm? Lúc này, cái tủ kia càng rung lắc mạnh hơn, tôi sợ tới mức giật lùi lại.
“Đáng chết” Tiết Xán khẽ mắng, sau đó tôi bị hắn kéo ra đằng sau bảo vệ.
“Nàng vào để làm gì?” Tiết Xán nói, trong giọng nói có mấy phân giận dữ xen lẫn với sự bất đắc dĩ: “Nàng ở đây chẳng phải ta còn phải hao tổn sức lực để bảo vệ nàng sao?” Tôi sững sờ.
Tôi thật sự không ngờ Tiết Xán lại nói ra những lời này.
Giống như việc hắn bảo vệ tôi là chuyện hiển nhiên chính đáng.
Tâm trạng tôi hơi rối loạn, tôi thấy Tiết Xán nhìn chằm chằm vào một vị trí đằng trước hắn, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Phải rồi.
Rốt cuộc Tiết Xán đang sợ hãi thứ gì? Tôi không nén nổi sự tò mò, liếc qua bờ vai và nhìn theo tâm mắt của hắn.
Vừa thấy thứ này, tôi liền trợn tròn mắt.
Thứ Tiết Xán đang nhìn chằm chằm, chính là hai con nhện dưới mặt đất.
Dường như hai con nhện này đang tranh cướp đồ ăn, đánh nhau vui vẻ.
Đùng một cái.
Đột nhiên, một con nhện nhảy về phía chúng tôi.
Tiết Xán lập tức lùi về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt.
Tôi bỗng dưng cảm thấy bản thân đã phát hiện một bí mật động trời.
“Tiết Xán… Thứ kia… Có phải là anh sợ nhện không?” Tôi nói cực kỳ cẩn thận, nhưng gương mặt của Tiết Xán vẫn tối đen.
“Sợ cái gì chứ!” Hắn rít lên mấy chữ qua kẽ răng: “Là ghét!” Lúc này, hai con nhện lại lăn vê phía chúng tôi.
Tôi nhìn thấy Tiết Xán lại lùi lại bước nữa.
Tôi lập tức tỏ vẻ “tôi hiểu mà”.
Sắc mặt Tiết Xán bỗng chốc càng sa sâm! “Ta đã nói là ghét! Cái thứ này nhiều chân lại còn có lông! Gớm ghiếc như thế, ai mà không ghét!” Thôi đi, người ta nhiều chân, xù lông anh cũng ý kiến sao? “Anh đã ghét nó như vậy, tôi giúp anh giải quyết là được” Nói xong, tôi ung dung đi lên đằng trước Tiết Xán, nhắm thẳng vào hai con nhện này, đạp bành bạch hai cái.
Hai con nhiện đã bị tôi giãm chết ngay lập TC.
Tôi quay đầu, thấy sắc mặt của Tiết Xán lại còn khó coi hơn cả ban nấy.
Ồ? Chẳng lẽ hắn sợ cả xác nhện sao? Nghĩ tới đây, tôi lại đá văng hai con nhện này xuống gầm giường.
Như vậy không còn vấn đề gì nữa chứ? Tôi rất hài lòng.
“An Tố, nàng rốt cuộc có phải là phụ nữ hay không!” Tiếng Tiết Xán nghiến răng nghiến lợi vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay lại nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
Chỉ là giãm chết hai con nhện thôi mà, hồi nhỏ tôi sống ở trại trẻ mồ côi, có loài côn trùng nào chưa từng giãm qua chứ? Lúc này Tiết Xán đã không thèm để ý đến tôi nữa.
Không có lũ nhện cản đường, hắn lao thẳng tới trước tủ quần áo.
“Bà già đáng chết, cút ra đây cho tal” Rầm một tiếng.
Tiết Xán dùng một chân đá văng cái tủ.
Ồ, tôi có bị ảo giác không nhỉ, sao tôi lại cảm thấy Tiết Xán dường như vô cùng tức giận? Sau khi tủ bị vỡ ra, Bà Lão Mèo lập tức ngã lăn ra ngoài.
“Méo!” Bà ta giương nanh múa vuốt định lao vào người Tiết Xán.
Nhưng Tiết Xán đã quăng một tấm bùa chú lên mặt bà ta.
“Ngáo!” Đốm lửa màu xanh lập tức bùng lên trên mặt Bà Lão Mèol Giây tiếp theo, cơ thể bà ta bỗng dưng vặn vẹo.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!