– Phong! Anh nghĩ nên tặng gì vào sinh nhật của Lam??
– Không cần
– Gì kì vậy??
– Thì cô cứ tới dự buổi tiệc. Còn quà sinh nhật thì không có cũng không sao
– Anh nói nghe kì quá!!
– Vậy sao?? Sinh nhật phải có quà nữa à??
– Ừ, anh từ ngoài hành tinh xuống hay sao mà không biết??
– Vậy cô tặng một món quà tự tay cô làm đi. Quan trọng là tấm lòng chứ không phải tiền bạc đâu!!
– Sao hôm nay anh nói chuyện triết lý vậy??
– Đúng mà!!!
– Anh chắc là Lam sẽ thích không??
– Tôi nghĩ vậy!!
“Cạch” – tiếng mở cửa vang lên, và người phá tan bầu không khí sôi nổi của cuộc trò chuyện trên là Lam:
– Chị Đình Đình, lên phòng em có việc!!
– Việc gì??
– Lên thì biết ^^
– Ừ
Lam kéo nó lên phòng của cô để lại hắn khuôn mặt đờ đẫn, không biết cô em chuẩn bị có trò gì mới.
– Chị có đầm dạ hội chứ??
– À, chưa
– Vậy, hôm nay mặc cái này :))
– Hả?? Cái này sao??
– Đúng rồi ^^
– Để chị xem. Sao hở hang quá??!!
– Chị mặc bộ đầm này cho em xem coi như là quà sinh nhật em đi.
– Nhưng…
– Chị không thể đồng ý sao?? – cô long lanh đôi mắt nhìn nó, một lực năn nỉ mạnh khiến nó không cưỡng nổi
– Rồi. Chị sẽ cố gắng
– Ok. Giờ em đến bữa tiệc trước. Chiều chị với anh hai nhớ đến đúng giờ. Có người quan trọng xuất hiện
Người quan trọng?? Phải chăng là Mộc Linh?? Đến đây, tim hơi nhói. Nghĩ kĩ lại, nó đâu là gì của hắn chứ?? Tại sao đau quá!! Chắc điên mất thôi!! @@
————————
5h, nó diện bộ dạ hội trắng thuần khiết ôm sát cơ thể khoe body chuẩn của nó. Ngoài ra, bộ đầm còn được đính hạt ngọc trai và được viền vải ren trắng xung quanh, cổ áo hơi trễ xuống. So với những người khác, có thể coi bộ đầm khoét chỗ eo, lưng là quyến rũ, là đẹp. Còn với nó là quá kì cục. Cứ như thời trang ăn mày ==” nó từ dưới lầu đi xuống, hắn đã chờ ở ngoài xe, cứ tưởng hắn sắp được gặp người quan trọng phải vui lắm chứ. Nào ngờ, mặt hắn trắng như bông cao nhìn nó. Trông hắn rất khó chịu, khi nhìn nó.
– Nếu anh nghĩ tôi đi làm kì đà cản mũi thì tôi ở nhà
– Cô nói nhảm gì vậy!!!
Không khí im lặng bất thường. Nói đúng hơn là sát khí ngày càng tăng. Hắn ức chế không chịu nổi vội giục cái áo khoác cho nó:
– Con gái con đứa, ăn bận khiêu khích quá!!
– Vậy nãy giờ anh bực bội chuyện này à??!!
“Hả??!! Mình đang nói gì vậy??” nó chợt nghĩ rồi quay qua nhìn hắn. Hắn đang đỏ mặt.
– Không sợ lạnh à??
– À, không
Thật ra cũng muốn khoác áo hắn đưa lắm. Nhưng lỡ hứa với Ngọc Lam rồi TT.TT
“Chị nhớ đó, chị phải mặc bộ này đến dự sinh nhật em, không được khoác thêm gì vào. Phải bận vậy mới đẹp.”
—————————————
Bước vào nhà hàng T&T (một nhà hàng lớn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tạ Tuấn). Bước vào nhà hàng, một hàng nhân viên đứng trước cửa ra vào chào khách. Họ ăn mặc rất tây, đồng phục đẹp, tao nhã. Bên trong được trang trí bằng pha lê trông thật lộng lẫy. Tiếng nhạc nhẹ được phát ra từ đàn piano làm nó chú ý nhất. Một chàng trai đang chơi một bản nhạc không lời nghe thật du dương, trầm bổng. Nó như cảm nhận và hòa theo điệu nhạc, không để ý xung quanh hắn đang gọi:
– Đình Đình, bị sao vậy??
– Hả??
– Ba tôi hỏi cô từ nãy giờ đấy!!!
– Vâng, chào bác, cháu tên Đình Đình, cháu xin lỗi khi lơ câu hỏi của bác!!!
– Không sao. Cháu có vẻ yêu thích nghệ thuật nhỉ?? – một người đàn ông đứng tuổi toát lên một vẻ mạnh mẽ, uy lực nhìn nó cười hiền hậu
– Vâng, cháu chỉ thấy hay nên nghe vậy thôi ạ!!!
– Này, Phong, sao người quan trọng của anh chưa đến à?? – Nó thì thầm vào tai hắn
– Đến rồi – hắn
– Sao tôi chưa thấy?? Cô ấy đâu???
Cô gái này đang nghĩ gì vậy??? Người quan trọng đang đứng trước mặt lại còn không thấy. Hắn thở dài tự trách mình tại sao lại phải lòng một cô gái suy nghĩ sâu xa mà ngốc nghếch như vậy chứ?? Đúng là đời không như mơ mà -_-
– Ai vậy?? Sao anh không trả lời???
– Là ba tôi đó cô – hắn kiên nhẫn nhấn mạnh từ “ba tôi” cho nó biết
Nó đơ người trong 5s, Vậy người đặc biệt mà hắn nói không phải Mộc Linh sao??? Thật là ngượng chết đi được, chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào đó cho bớt quê hơn thôi. Nhưng sao trong lòng thấy nhẹ nhõm thật. Vậy người quan trọng trong lòng hắn không phải Linh. Bất giác, khóe miệng nó chợt mỉm cười đầy mãn nguyện.
– Ba à!! Đây là Đình Đình, chị ấy có từng học qua lớp piano nhạc nhẹ đấy ạ!! – Ngọc Lam lên tiếng
– Ồ! Vậy cháu không từ chối nếu biểu diễn cho ông gìa này và quan khách ở đây một bài được chứ??
– Hả??
– Kìa chị làm sao vậy. Hãy biểu diễn đi chứ??? – Lam nhấn mạnh từng câu từng chữ
Ban đầu, hắn đã thấy có gì kì lạ trong việc Lam rủ nó đến đây. Hắn thì thầm vào tai cô em gái:
– Sao em lại nói dối ba, rõ ràng Đình Đình…
– Anh hai, anh biết tính ba rồi. Không phải doanh nhân thì cũng phải là tri thức hoặc nghệ sĩ. Em chỉ muốn tốt cho chị ấy thôi!!
– Em…
Lam vui vẻ dẫn nó đến cây đàn piano và chờ đợi. Nụ cười đắc thắng của cô dần trở nên rõ nét. Trái ngược với cô em gái, hắn mang vẻ mặt lo lắng, không biết xoay xở ra sao bởi vì bữa tiệc này có người đặc biệt là ba hắn ở đây. Không nên manh động. Cứ nghĩ, nó sẽ biến thành trò cười cho mọi người. Nhưng không, bỗng dưng trong đầu nó hiện lên một hình ảnh về những nốt nhạc và nó bài Mariage Damour cũng cất tiếng và khi kết thúc bản nhạc cũng là lúc tiếng vỗ tay của mọi người vang lên. Sau việc này, Ngọc Lam cũng dần có thiện cảm với nó hơn vì với cô, chị dâu cô phải là một người biết về nghệ thuật một chút.
– Tao vừa bỏ qua việc gì rất quan trọng à?? – Nam đến trễ, thấy mọi người vỗ tay cũng vô cùng thắc mắc
– Đúng, một sự kiện rất đẹp, rất đáng nhớ – hắn điêu đứng nhìn nó không chớp mắt rồi lấy áo vét khoác cho nó. Hành động này khiến mọi người rất hài lòng. Tôn lên vẻ lịch sự của cậu ấm nhà họ Tạ. Chỉ riêng người ba của hắn hơi cau mày, rồi ra hiệu kêu hắn ra nói chuyện riêng. Hắn đưa nó đến bàn buffet. Đúng là đồ ăn thật lạ và nhiều. Nhưng sự lịch sự không cho phép cái miệng của nó hoạt đồng dù dạ dày đã lên tiếng biểu tình.
– Gặp lại cô lần nữa rồi!
– Hot girl Thy Thy cũng ở đây à??
– Câu đó là tôi hỏi mới đúng đấy lọ lem. Mà đã đến đây rồi sao không uống một ly nhỉ???
Dứt lời, ả hất ly rượu nho vào bộ đầm đẹp của nó. Rồi gỉa vờ vô ý va vào nó để nó mất đà ngã. Xui sao, đây là bàn để bánh kem. Cú va chạm vừa rồi đã làm đổ cái bánh kem 5 tầng của Tạ tiểu thư. Mọi người mắt chữ A, mồm chữ O nhìn nó. Trông thật kì cục, thay đổi 180 độ so với hình ảnh nó ngồi đánh đàn lúc nãy. Lời xì xầm cũng nổi lên, mắt nó ngấn nước, nó biết chính nó đã phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của Ngọc Lam. Phải làm sao?? Đầu óc nó rối mù, không biết phải xoay xở như thế nào. Bất chợt một bàn tay kéo nó lên. Một người rất điển trai. Cậu nắm chặt cổ tay nó kéo ra khỏi bữa tiệc, nhét vào xe, nó hoảng hốt, đừng nói là bọn bắt cóc tống tiền chứ??? Nó vùng vẫy chống chọi:
– Này, dẫn tôi đi đâu đấy!!
– Vào trong, quần áo lấm lem vậy còn muốn dự tiệc à??
– Anh tính bắt cóc tôi sang Trung Quốc bán nội tạng à??
– Cô nghĩ sao??
– Hic. Tôi yếu đuối, bệnh hoạn vậy, nội tạng tôi thay cho người bệnh chỉ tổ làm người ta bệnh hơn thôi!
– Vậy bán cô cho nhà giàu để làm nhạc công mua vui??
– Đừng đùa chứ, tôi đâu biết đàn??
– Thật không??? Nãy mới biểu diễn mà??
– Thả tôi ra đi mà??
– …
– Anh gì ơi!! Please!!!
– …
– Anh đẹp trai, dễ thương ơi!!!!!
– Haizz, cô nhìn kĩ lại tôi xem!!!
Nó chăm chú nhìn. Đúng là gặp ở đâu rồi thì phải
*flash back:
Vào ngày đêm mưa phùn gío bấc. Tại căn biệt thự kiểu Pháp xin đẹp:
– Ra siêu thị mua trái cây đi!!
– Anh không thấy trời mưa à???
– Ồ, thế là muốn nghỉ…
– Ok, tôi đi!!!
Cầm chiếc ô ra ngoài đường, trời lạnh lẽo, buốt gía, bóng hình một người con trai bị một nhóm đàn ông xâm trổ đầy mình rượt theo sao. Chuyện gì đang xảy ra vậy??
– Bắt lấy nó. Nó là thằng trùm của băng Vampire đấy!!!
Hả??!! Chắc là xã hội đen tính sổ với nhau rồi. Tự dưng lòng tốt bộc phát. Thôi thì “cứu được người phúc đẳng hà sa”
– Anh gì ơi, trốn ở đây này!!
Nheo mắt nhìn cô gái có lòng tốt dư thừa kia, nhưng tình hình cấp bách đành trốn dưới. Omg, lỗ chó o.O
– Này, có thấy một thằng nhóc chạy qua đây không???
– Không
– Hả?? chị hai, tụi em, tụi em….
– Hai anh có phải người bắt Lâm đi không??
– Vâng!!
– Mà tôi không phải chị hai của hai anh. Các người muốn tìm ai??
– Không có gì. Tụi bay, nó không có ở đây. Chia nhau tìm chỗ khác
—————————
– À, thì ra là anh
– Cô cho tôi biết tên được không??
– Ừ, tôi tên Đình Đình, còn anh là??
– Minh Khải là tên tôi