Biên soạn: Đức Uy –
– —
Lâm Khuyết lẩm bẩm, “Tôi nói này Cửu ca, lá gan của các người cũng quá lớn rồi đó! Lại còn thật sự ăn!”
Tư Dạ Hàn yên lặng liếc Lâm Khuyết ăn nhiều nhất: “…”
Anh chưa bao giờ tin tưởng Ân Duyệt Dung, chẳng qua chỉ tin tưởng Oản Oản mà thôi.
Đường Đường: “Cha, kẹo hồ lô cha yêu thích ăn!”
Diệp Oản Oản: “Đúng đúng đúng, cha con thích ăn nhất là kẹo hồ lô!”
Tư Dạ Hàn: “…”
…
Một bữa cơm cứ như vậy diễn ra trong bầu không khí vô cùng hài hòa, ngay cả món tráng miệng cũng đều được ăn sạch.
Sau đó, Đường Đường đúng theo kế hoạch định dẫn mọi người đi tham quan rừng mai.
Đường Đường: “Mẹ, Đường Đường dẫn mẹ đi ngắm hoa mai!”
Diệp Oản Oản: “À…”
Thật đúng là định đi ngắm mai sao!
Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn trao đổi cho nhau một ánh mắt.
Hiện tại, việc cần thiết trước mắt là phải tìm cách đem tiểu bảo bảo mang đi.
Nhưng mà, mới vừa ăn uống chung xong một hồi, lại không tìm được cơ hội mở miệng.
Bọn họ hiểu rất rõ, bây giờ bọn họ còn có thể miễn cưỡng giữ được trạng thái “hòa bình” giả tạo, nhưng mà, một khi mở miệng đề cập, sợ là có muốn che giấu cũng không thể làm được nữa.
Diệp Oản Oản dự định trước tiên đi ngắm hoa, sau đó sẽ thảo luận kỹ hơn, nghĩ một phương pháp nói uyển chuyển một chút. Kết quả, Tư Dạ Hàn đã lên tiếng.
Tư Dạ Hàn: “Đường Đường, chúng ta cần phải trở về!”
Diệp Oản Oản chỉ có thể yên lặng than thở che trán.
Thế này…
Cũng khó trách quan hệ hai mẹ con này kém đến như vậy…
Trong nháy mắt ngay khi Tư Dạ Hàn dứt tiếng, bầu không khí vốn có vẻ ấm áp dưới ánh mặt trời rực rỡ, như hóa thành bọt biển, gió thổi nhẹ liền tan biến.
Đáy mắt Ân Duyệt Dung lóe lên vẻ tàn khốc, ánh mắt trong trạng thái vô thức quay về phía Đường Đường nhìn lại.
Diệp Oản Oản bén nhạy nhận ra được, thời điểm ánh mắt Ân Duyệt Dung rơi vào trên người Đường Đường, cơ hồ là trong nháy mắt có sự thay đổi.
Mặc dù sự thay đổi đó nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, nhưng đại khái là với bản năng của một người mẹ, nàng cảm nhận được một sự ấm áp ở trong mắt Ân Duyệt Dung. Thậm chí là… rất nhiều…!!
Ngay từ đầu, nàng cũng hoài nghi có phải là Ân Duyệt Dung có âm mưu gì đó hay không?
Nhưng với tính tình của Ân Duyệt Dung, bà cũng chưa bao giờ thích những trò vòng vo uốn lượn, cũng không có khả năng làm được đến mức tự mình xuống bếp nấu cơm cho Đường Đường.
Huống chi trẻ con không biết nói dối! Phản ứng của Đường Đường cũng không cách nào làm giả được.
Nhóc cũng rất yêu thích bà nội mình.
Diệp Oản Oản mất thật lâu mới tiêu hóa được sự thật này! Có lẽ là Ân Duyệt Dung thật sự yêu thích Đường Đường.
Nếu không làm sao lại để cho Đường Đường ngủ ở căn phòng sát vách mình, làm sao lại có thể cho người đi chuẩn bị quần áo trẻ con, thậm chí còn tự mình xuống bếp vì Đường Đường…
Cho nên nói…
Trước đó bà vẫn luôn không quan tâm đến ảnh hưởng và áp lực của Dịch Linh Quân, không nguyện ý thả người, là bởi vì, không nỡ để Đường Đường rời đi sao?
Đường Đường ngước đầu nhỏ lên: “Phải đi về sao?”
Ánh mắt Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn về phía Ân Duyệt Dung: “Hay là nói, bà muốn tiếp tục giữ người lại?”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí như ngưng kết thành băng. Một bên, Lâm Khuyết và Du Thiệu lập tức trở nên cảnh giác.
Không đợi Ân Duyệt Dung lên tiếng, lúc này, Đường Đường bảo bối ở bên cạnh dùng ngữ khí đương nhiên trả lời: “Cha, bà nội thích Đường Đường như vậy, dĩ nhiên muốn giữ Đường Đường ở lại!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Ân Duyệt Dung nghe được lời của Đường Đường, trên gương mặt luôn luôn không cảm xúc kia lộ rõ vẻ bối rối và lúng túng. Nhưng cuối cùng lại hoàn toàn không hề phản bác lời nói của Đường Đường.
Diệp Oản Oản nhìn biểu cảm của Ân Duyệt Dung, coi như là đã hoàn toàn xác định được suy đoán của mình.
Vì vậy Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói, “A, khi nào trở về, cứ để Đường Đường tự quyết định đi. Nếu như Đường Đường ở chỗ này thấy vui vẻ, có thể chơi thêm mấy ngày. Dù sao cha mẹ cũng ở ngay gần đây, lúc nào cũng có thể sang thăm con!”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!