Hi Du Hoa Tùng

Chương 68: Chiếu Cố Muội Muội



“Đại ca, tại sao vậy?” Vương Bảo Nhi có chút kinh ngạc.

“Ngươi không nên hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta dặn là được. Lưu Phong sắc mặt lạnh nhạt bảo.

Vương Bảo Nhi nghĩ đến chuyện bàn tay của Lưu Phong có thể tạo ra lửa, vội vàng gật đầu nói: “Đại ca, ngươi yên tâm, ta nhất định làm theo lời ngươi dặn”.

“Đại ca, ngươi xem làm thế nào chúng ta có thể mua người từ giáo phường (nơi đào tạo ca cơ, vũ nữ thời đó) được? Các kỹ nữ của giáo phường đều là con cháu gia đình giàu có, danh gia vọng tộc, không chỉ xinh đẹp mà khí chất cũng tuyệt vời. So với kỹ viện bình thường mà nói thì hơn không biết bao nhiêu lần? Vương Bảo Nhi đột nhiên hỏi.

Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ tới hoàng triều Trung Quốc trước đây cũng có tổ chức như vậy.

Sự thật mà nói, đối với tổ chức giáo phường như vậy cũng không hề xa lạ, kiếp trước tại hoàng cung, tổ chức như vậy cũng đã có. Giáo phường trên danh nghĩa là tổ chức của triều đình nhằm dạy nhạc lễ, cũng giống như nghệ thuật ca múa hiện đại, nhưng trên thực tế, chức năng chính của nó là quản lý kỹ nữ, dùng để trừng phạt những thê tử, hay con gái của các tội thần. Trong hoàn cảnh thông thường, thê tử và con gái của các tội thần bị buộc gia nhập giáo phường, sau đó sẽ trở thành kỹ nữ, thậm chí là từ đời này qua đời khác, nếu sinh con gái, lớn lên tiếp tục là kỹ nữ, sinh con trai sẽ bị khắc hình con rùa trên mặt. Thời đại Minh triều, giáo phường quản lý kỹ nữ khá nghiêm khắc, quy định phải mặc áo ngắn, mỏng, đầu đội khăn xanh. Cũng vì quy định này, phàm là thê tử cùng trượng phu ra ngoài thì không được có hành vi, lời nói không minh bạch.

“Ngươi có cách???” Lưu Phong hồi phục tinh thần lại hỏi.

Vương Bảo Nhi cười hắc hắc nói”Đại ca, không dối gạt ngươi, giáo phường tổng lĩnh thái giám cũng thường xuyên bán thê tử, con gái của tội thần, dĩ nhiên là với giá cao. Một năm trước, ta cũng đã mua một người, sau khi xơi chán, liền bán cho kỹ viện, bây giờ đã trở thành kỹ nữ bậc nhất.

Cầm thú, bại hoại, , Lưu Phong liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn Vương Bảo Bảo nói: “Nếu ngươi đã có cách để tiến hành giao dịch thì tốt nhất là nên mua phụ nữ trẻ, chưa tiếp khách nhiều.”

“Đại ca, ta sợ ngân lượng không đủ, gần đây giáo phường ra giá tương đối cao, ngươi xem ngươi có thể xuất ra 50 vạn lượng bạc không?” Vương Bảo Nhi hơi khó khăn hỏi.

“50 vạn???” Lưu Phong mấy ngày hôm nay từ Túy Xuân Lâu thu hoạch cũng khoảng 10 vạn lượng, còn 40 vạn chắc phải đi tìm Tố Nương hỏi xem, nhưng chắc cũng không phải là vấn đề lớn lắm.

“5 vạn lượng, không có vấn đề gì, ta có thể cấp cho ngươi.”

Đợi tất cả mọi chuyện thương nghị đâu đấy đều hoàn tất, cũng đã tới nửa đêm, Lưu Phong cũng không muốn trở về, lệnh cho tú bà Túy xuân Lâu chuẩn bị cho hắn một gian phòng để nghỉ ngơi một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi rời khỏi giường, đang định trở lại Phượng viên, vừa ra tới cửa đã gặp Bạch Thiên Hành.

“Lưu huynh, ta đang muốn tìm ngươi đây?”

Lưu Phong phát hiện đi phía sau Bạch Thiên Hoành là một nữ tử, nữ tử quay lưng về phía Lưu Phong, vì vậy trông không rõ dung mạo của nàng. Bất quá trông dáng vẻ từ phía sau lưng của nàng, đích thị là là tuyệt đại giai nhân. Nàng mặc áo dài màu trắng, mảnh khảnh bên hông là một dải đai màu xanh biếc, quấn quanh đồn bộ mượt mà, đầy đặn.

“Bạch huynh, thấy ngươi lo lắng như thế, có việc gì nghiêm trọng sao?” Lưu Phong phát hiện ra thần sắc dị thường, đôi mày nhíu lại, vẻ buồn phiền hiện rõ trên khuôn mặt của Bạch Thiên Hành.

Bạch Thiên Hành miễn cưỡng nói: “Không dám giấu Lưu huynh, ta lần này gặp phải phiền toái rồi, muốn nhờ ngươi giúp đỡ một chút”.

Cũng không biết là phiền toái lớn hay nhỏ, Lưu Phong cũng không muốn chính mình gặp nhiều rắc rối, kỳ thật hắn rất muốn nói cho Bạch Thiên Hành biết mình và hắn vốn không phải rất thân, có chuyện tốt thì hãy tìm tới ta, xấu thì đừng tìm tới. Nhưng chỉ là không nói ra khỏi miệng mà thôi.

“Bạch huynh, chúng ta tóm lại xem như bằng hữu, ngươi cũng đừng khách khí, muốn ta trợ giúp cái gì, ngươi cứ nói” Lưu Phong chắp tay, trang nghiêm nói.

“Tiểu muội, lại đây ca ca giới thiệu một huynh đệ tốt cho ngươi biết” Bạch Thiên Hành cũng không nói hắn có phiền toái gì, chỉ kêu nữ tử kia một tiếng.

Nữ tử nọ nghe vậy, quay đầu, đi đến gần một chút, Lưu Phong lúc này mới nhìn rõ dung mạo của nàng, khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp, mi thanh mày tú, đôi mắt sâu thẳm, trong veo như nước mùa thu. Dưới sống mũi xinh xắn là một đôi môi anh đào đỏ thắm, đầy vẻ thu hút, hấp dẫn. Gương mặt có vẻ thông minh và sinh động. Nhưng hơi tiếc là nữ tử này dường như tuổi còn nhỏ, thiếu vài phần phong vận.

Bạch Thiên Hành giới thiệu với Lưu Phong”Lưu huynh, nó là muội muội của ta, tên là Bạch Vũ”
Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ tới Bạch Thiên Hành dám ở trước cửa kỹ viện mà giới thiệu muội muội của hắn cho mình, xem ra không biết dụng ý của hắn là gì.

Bạch Vũ lần đầu tiên gặp Lưu Phong, trông hắn cũng có chút tuấn tú, hơi cảm thấy thẹn thùng, ánh mắt như muốn mỉm cười, ngượng ngùng chào một tiếng”Xin chào Lưu đại ca”.

“Xin chào Vũ nhi muội muội” Lưu Phong nghiêm mặt, lần đầu gặp mặt đã xưng hô thân thiết như vậy.

Bạch Thiên Hành nhìn Lưu Phong, lại nhìn muội muội của mình, trong lòng âm thầm tán thưởng, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Ta nhìn thấy thần thái của tên gia hỏa này, tựa hồ như muốn cho muội muội mình làm lão bà của ta. Lưu Phong trong lòng vui vẻ thầm nghĩ sau khi sống lại, vận đào hoa của mình thật là vô địch, Mỹ nữ từng người, từng người lại đến tìm mình.

“Bạch huynh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Lưu Phong khoác tay lên vai Bạch Thiên Hành, ra dấu bảo hắn đi lên phía trước một chút, rồi nói ngay”Muội muội của ngươi bao nhiêu tuổi rồi”.

Bạch Thiên Hành thấp giọng nói”Mười bốn”.

14??? Lưu Phong cảm thấy nghi hoặc? Bạch Tố Hành nhìn cũng không giống giả dối, Lưu Phong ho một tiếng, thấp giọng nói: “Có quá nhỏ không?”

“Chính là cũng hơi nhỏ, nhưng ta cũng không còn cách nào hết, cừu gia đã tìm đến cửa, ta không muốn liên lụy đến nó, không còn cách nào khác là phải nhờ huynh mang nàng về Phượng viên, đợi qua ngày 15 tháng này, ta mới trở lại đón muội muội về”.

“Chờ một chút, ngươi nói thế là ý gì?” Nói chuyện nửa ngày, nguyên lai ngươi không phải muốn đem nàng làm.” Lưu Phong giờ mới biết mình hiểu sai, mới thốt ra nửa câu đã vội vàng ngưng lại, không nói tiếp nữa.

Bạch Thiên Hành đang có nhiều tâm sự, cũng không quan tâm nhiều đến ý tứ trong lời Lưu Phong nói vừa rồi, chỉ thỉnh cầu: “Lưu huynh, đó là sự tình của muội muội ta, nhờ ngươi trợ giúp, ta không muốn nàng ta gặp bất trắc gì”.

“Ngươi nói có cừu gia tầm cừu, muốn ta chiếu cố muội muội ngươi vài ngày? Không có vấn đề, chuyện ấy ngươi đừng lo. Được rồi, chẳng biết Bạch huynh chọc giận đến ai mà gây thù chuốc oán thế, có muốn tiểu đệ trợ giúp giải quyết không” Lưu Phong rất trượng nghĩa nói.

Bạch Thiên Hành nghe Lưu Phong nói như vậy, có chút động tâm, Phượng viên ra tay tương trợ, tất nhiên là chuyện tốt. Chính là ý niệm vừa chuyển thì hắn đã bác bỏ đi, chuyện này nên để cho Bạch gia tự giải quyết, mời người khác ngược lại càng trở nên phức tạp. Chỉ cần muội muội vô sự, hắn cũng không lo lắng gì nữa.
 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.