Hình Danh Sư Gia

Chương 54: Thức ăn trong dạ dày



Tần Dật Vân vội la lên: “Mạnh công tử, ta… ta có Tễ Văn làm chứng, có thể chứng minh ta không rời phòng nửa bước, làm sao có thể giết Hư Tùng được!”

Mạnh Thiên Sở cười: “Ông chủ Tần đứng nóng vội, cho dù ngươi không có người làm chứng, tư oán của ngươi với Hư Tùng chưa đến mức phải giết hắn. Huống chi giờ nương tử ngươi đã không thể tiếp tục giam giữ ngươi nữa, lại còn cưới được Tễ Văn kiều nhu khả ái, thật là xuân phong đắc ý. Chắc chắn ngươi sẽ không vì một việc nhỏ như vậy mà giết người, tự hủy hoại tiền đồ của chính mình. Ông chủ Tần cũng không phải hạng người giết người như ngóe, coi sinh mạng như cỏ rác đúng không?”

“Đúng đúng! Ta giết con lừa ngốc đó làm gì chứ! Ta còn đang đợi ngày lành để cưới Tễ Văn cơ mà!” Tần Dật Vân ôm Tễ Văn, đắc ý cười ha hả.

Mạnh Thiên Sở nói tiếp: “Quan hệ giữa Huyền Âm phương trượng với Hư Tùng cũng không thể dùng hai chữ thù oán được để miêu tả được. Hơn nữa, cho dù lão hòa thượng thực sự muốn giết hắn, chắc chắn sẽ giả vờ để Hư Tùng ở lại, sau khi chúng ta đi mới giết.”

Trương Chấn Vũ lạnh lùng nói: “Nói như vậy, Mạnh công tử nghi ngờ ta giết tiểu hòa thượng Hư Tùng phải không?”

Mạnh Thiên Sở lắc đầu: “Ta chỉ nói, theo như phân tích vừa rồi, không có chứng cớ có thể chứng minh Hư Tùng chết do thù oán, chứ chưa nói được hung thủ là ai cả.”

Sắc mặt Trương Chấn Vũ lúc này mới dịu bớt đi. Phi Yến liền nói: “Nếu Hư Tùng không phải chết do báo thù, vậy có thể Hư Tùng đã biết bí mật gì đó, nên bị người ta giết người diệt khẩu?”

Mạnh Thiên Sở cười: “Phi Yến nói hay lắm, vậy ta bắt đầu điều tra theo hướng này. Đây là điểm mấu chốt của vụ án! Bí mật mà Hư Tùng biết chắn chắn không phải là bí mật trong chùa, rốt cuộc thì hắn biết được bí mật gì chứ? Sau khi Tần phu nhân bị giết, Hư Tùng cũng bị giết ngay sau đó, không thể nói hai vụ này không có mối liên hệ với nhau được. Có lẽ, tiểu hòa thượng đã biết được ai đích thực là hung thủ, hoặc cũng có thể hung thủ nghĩ Hư Tùng biết được manh mối nào đó, nên mới giết người diệt khẩu. Nếu là như vậy, hung thủ giết Tần phu nhân và Hư Tùng là một. Phá được một vụ coi như là phá được cả hai.”

Mọi người nghe hắn phân tích rành mạch, đều tỏ ra phấn khích, lắng nghe hắn nói tiếp.

“Cho nên, ta cân nhắc, suy xét lại cả hai vụ án một lần nữa.” Mạnh Thiên Sở bước tới chỗ Hạ Vượng, nói tiếp: “Tối hôm qua lúc tìm ra vòng cổ trong hành lý của ngươi, tuy bắt ngươi lúc đó nhưng ta cũng nhận ra được nhiều điểm không hợp lý, vì thế lúc đi ngủ ta cẩn thận xét lại quá trình điều tra của mình, rốt cuộc cũng phát hiện được manh mối.”

Tần Dật Vân vội hỏi: “Manh mối gì?” dù sao hắn cũng rất quan tâm đến việc ai đã giết nương tử của hắn, có lẽ để hậu tạ chăng?

“Thời gian!” Mạnh Thiên Sở khoanh hai tay trước ngực, trầm giọng nói: “Để loại trừ kẻ tình nghi cần phải xác định chính xác thời gian gây án. Lúc đầu chúng ta đã phán đoán sai thời điểm tử vong của Tần phu nhân. Khi đó, ta căn cứ vào việc khi ta đi hộ tống nương tử và nha hoàn đến nhà vệ sinh, thấy Tễ Văn vẫn nói chuyện cùng Tần phu nhân, do đó phán đoán Tần phu nhân lúc đó còn sống. Cũng căn cứ vào lời ông chủ Tần nói lúc trước bị đau bụng đi vệ sinh, Tần phu nhân còn đang ngủ. Có điều, ta cẩn thận nhớ lại, lúc đó ta chỉ nghe Tần phu nhân ừ một tiếng, không nghe thấy Tần phu nhân nói câu nào nữa, càng không thấy bóng dáng nàng, hơn nữa trên cửa sổ chỉ có đúng hai bóng người!”

Tần Dật Vân biến sắc: “Ý ngươi nói ta lừa dối ngươi? Hắc hắc, sức tưởng tượng của Mạnh công tử quả là phong phú!”

Mạnh Thiên Sở không để ý đến hắn, cười nói: “Ông chủ Tần cứ bình tĩnh nghe ta nói tiếp. Nếu ta có nghi ngờ này, đương nhiên muốn tìm chứng cứ để kiểm chứng, chứng cứ này chính là thời gian tử vong đích thực của Tần phu nhân, nếu ăn khớp với lời khai của Tễ Văn, nghĩa là ta đã đoán hươu nói vượn, còn nếu không ăn khớp, thậm chí là nàng đã chết trước khi đó, hắc hắc, lúc đó mới có vấn đề!”

“Thực là nực cười, ngươi định gạt tất cả mọi người sao?”

Mạnh Thiên Sở vẫn ung dung, cười hắc hắc nói: “Ta có một nguyên tắc, đó là tin tưởng tuyệt đối vào người chết. Chỉ có người chết là không biết nói dối…” hắn liếc mắt nhìn Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, ho khan hai tiếng rồi sửa lại: “Nói đúng ra là những dấu hiệu của người chết sẽ không nói dối, chỉ cần ta đọc đúng, chắc chắn có thể xác định được thời gian tử vong. Muốn xác định thời gian Tần phu nhân tử vong, chỉ có cách hỏi đích danh Tần phu nhân…”

“Lại dọa người!” Phi Yến thấp giọng lầm bầm.

“Ta nói thật, không có dọa dẫm gì cả!” Mạnh Thiên Sở vừa cười vừa lấy ra trong người một bao giấy dầu, đặt lên bàn: “Vừa rồi ta ở trong phòng suy nghĩ một hồi lâu, sau đó tiến hành giải phẫu thi thể. Cái bao giấy dầu kia, chính là lấy ra từ dạ dày Tần phu nhân đó.”

Ba nữ nhân đều nhíu mày, không dám lại gần. Những nam nhân còn lại đều xúm lại quanh bàn, cúi đầu xem. Chỉ thấy bên trong có một chút cơm, một chút rau xanh.

Mạnh Thiên Sở nói: “Có rất nhiều phương pháp để phán đoán thời gian tử vong của người chết, một trong số đó căn cứ vào mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày để suy đoán. Chúng ta đều biết, thức ăn chúng ta ăn hàng ngày, đều tiêu hóa ở dạ dày. Khi chết, việc tiêu hóa sẽ ngừng lại, thức ăn trong dạ dày sẽ giữ nguyên trạng thái lúc tử vong. Chỉ cần chúng ta xác định thời gian lần ăn cuối cùng của người chết, đại khái có thể đoán được thời gian tử vong. Bình thường, nếu thấy thức ăn trong dạ dày đại bộ phận dồn về phía tá tràng, có thể kết luận thời gian tử vong sau bữa ăn khoảng trên dưới một canh giờ.”

Mạnh Thiên Sở chỉ vào bao giấy trên bàn: “Tối hôm qua chúng ta chỉ ăn rau xanh, đậu hủ, mọi người xem, trong dạ dày Tần phu nhân cơm và rau vẫn còn nguyên, chỉ có đậu hủ đã bị tiêu hóa một phần, theo phán đoán, Tần phu nhân chết ngay sau khi ăn khoảng hai khắc (nửa giờ).”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.