Cung tiễn thuộc về binh khí, ở thời cổ đại thuộc vào khí giới bị quản chế, lão bá tánh bình thường không thể sở hữu. Tri huyện cảm kích hắn trợ giúp phá án mạng trọng đại, liền cho mượn một chiếc cung và một túi tên, bảo hắn sử dụng xong hãy đem cung trả lại ở “Thính Tùng tự”, giao cho Huyền Âm phương trượng, sau đó sẽ có người đến lấy.
Mạnh Thiên Sở trước đây chưa hề dùng qua cung tiễn, liền nhờ vị cung tiễn thủ trong số bộ khoái đó dạy hắn phương pháp sử dụng và những điều cần chú ý. Yếu lĩnh bắn cung rất đơn giản, chỉ luyện chừng khoảng thời gian bằng một bửa cơm, Mạnh Thiên Sở đã học được. Tri huyện thấy hắn vừa học bắn cung đã muốn đi săn bắn, đành cười và lắc đầu.
Tần Dật Vân nghe nói Mạnh Thiên Sở còn ngụ ở cổ tự này, hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Y đã bỏ bạc ra nhờ ngỗ tác đưa thi thể của Tần phu nhân xuống núi, đến tập trấn tìm tiệm quan tài đóng quan tài, đưa thi thể nhập liệm vận chuyển về Tô châu. Sau khi sắp xếp đâu vào đó, y cáo từ Mạnh Thiên Sở, cùng với Đồng tri huyện cùng xuống núi.
Hạ vượng Hạ chưởng quỹ sau khi cảm tạ ân nghĩa của Mạnh Thiên Sở, cũng cùng xuống núi.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến nghe Mạnh Thiên Sở nói còn định ở lại cổ tự này một đêm, không hiểu dụng ý thế nào, ba điều quy ước giữa họ đã nói kỹ hết rồi, nên mọi việc do Mạnh Thiên Sở làm chủ, cho nên bọn họ không tiện ở trước mặt mọi người hỏi vì sao.
Mọi người đi hết, trong chùa chỉ con lại hai vợ chồng Mạnh Thiên Sở và nha hoàn Phi Yến cùng người hầu lão Hà đầu. Ngoài ra còn có phương trượng Huyền âm, tổng cộng là nam người. Dĩ nhiên còn có ba phần mộ trong rừng đằng sau chùa.
Hạ Phượng Nghi bấy giờ mới hỏi Mạnh Thiên Sở: “Chàng thật sự muốn đi săn hả?”
“Đúng vậy, ở đây cảnh sắc ưu mỹ thế này, ở thêm một đêm để hưởng thụ thêm sơn sắc mỹ cảnh vùng này, chờ đến Hàng châu rồi, muốn ngắm cảnh non xanh nước biết thế này thì chỉ phải ra thành mới được.”
Nói xong, Mạnh Thiên Sở tìm một khối gỗ thật dài, lấy một miếng ngói vẽ lên đó một vòng tròn và hồng tâm ở giữa, dựng đứng ở vách sương phòng trong vườn, bước qua một bên, bắt đầu luyện tập bắn tên.
Hạ Phượng Nghi hỏi: “Tướng công, con đường này đều là sơn lộ, chàng muốn du sơn ngoạn thủy, chúng ta… chúng ta đi đổi chỗ nào có phong cảnh tốt tốt chút, được không?”
Phi Yến len lén nhìn về phía cánh rừng rì rào sau chùa, miễn cưỡng cười nói: “Đúng a, thiếu gia, nơi này…., chúng ta hay là tìm chỗ nào khác đổi đi.”
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết hai người họ chính là sợ nữ quỷ ẵm em bé khóc trong rừng, nên trương cung đáp tên, nhắm kỹ hồng tâm bắn liến tục, nhẹ giọng đáp: “Không cần sợ! Có ta ở đây, sợ cái gì! Ta luyện bắn tên chính là muốn bắn trúng nữ quỷ này!”
Nói xong, vù một cái, một mũi tên lại được bắn ra, chỉ trúng vòng thứ tư, suýt chút nữa là trượt ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở cười bối rối: “Thật là xem người ta quấn thuốc rít khói đã, còn mình quấn thuốc rít khói sặc chảy nước mắt. Cái trò bắn tên này không dễ chút nào.”
Phi Yến đắn đo một chút, hỏi: “Thiếu gia, ngài thật sự chuẩn bị dùng cung tên này bắn nữ quỷ hả?”
“Đúng a, không thấy thiếu gia đang chuyên cần khổ luyện hay sao?” Mạnh Thiên Sở giương cung lắp tên nhắm kỹ, bắn vù một cái nữa, lần này bắn trúng vòng thứ sáu (Chú: Thường bia bắn tên có vẽ bảy vòng, vòng thứ bảy là hồng tâm. ND)
Mạnh Thiên Sở đắc ý cười nói: “Ha ha, tiến bộ không ít nha!” Hắn lấy tiếp một mũi tên từ trong túi tên, nhắm kỹ bắn tiếp, lần này lại trượt, bắn thẳng vào vách gỗ, đuôi tên rung động kêu ông ông.
Hạ Phương Nghi nói: “Tướng công, nữ quỷ đó không chọc chúng ta, chúng ta… chúng ta hay là đừng chọc ả, bình an vô sự hay hơn.”
Mạnh Thiên Sở ũ rũ hạ cung tên xuống, quay đầu lại nói: “Nương tử, nàng nói lời này không đúng đâu. Nàng không nghe người ta nói sao? Nữ quỷ này ở phía sau núi lâu rồi, cổ tự này vốn có hương hỏa rất khá, nhưng do có quỷ ám, tăng lữ đều bỏ chạy hết, hương khách cũng không dám đến. Một ngôi chùa tốt như vậy, thế mà hiện giờ cũ nát bất kham, xem ra chuyện bốn phía không có nhà nào này là có liên quan đến nữ quỷ a! Chúng ta lần này tá túc trong chùa, Huyền Âm phương trượng đối với chúng ta không tệ. Chúng ta có thể trợ giúp chùa một chút, bắt nữ quỷ này, trả lại sự thái bình cho nơi này, âu cũng là một chuyện kiến công tích đức a.”
Hạ Phượng Nghi nói: “Lời này có đạo lý, nhưng mà… nhưng mà đó là quỷ a… chúng ta lại không phải là đạo sĩ, ngay cả Huyền âm phương trượng cũng không thu phục được ả, hà huống gì chúng ta…”
Mạnh Thiên Sở bước lên một bước, kề sát vào mặt nàng, khẽ nói: “Ta nếu bị nữ quỷ đó ăn thịt rồi, nàng chẳng phải là không cần chờ một năm hay sao, vậy chẳng phải tốt hơn hay sao?”
Hạ Phượng Nghi dậm chân nói: “Người ta nói lời thật lòng mà, huynh lại…” Trong lúc gấp gáp, gương mặt xinh của nàng đỏ hồng.
Mạnh Thiên Sở đưa tay vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi, phu quân giởn chơi thôi, đừng lo, phu quân nắm chắc là lần này sẽ bắt gọn nữ quỷ đó, để cho các người xem bản lãnh của phu quân ta!”
Huyền Âm phương trượng đi từ trong đại hùng bảo điện ra, chấp tay nói: “Mạnh thí chủ, nữ quỷ này đã ở đây nhiều năm, nhưng không hề làm hại người, không cần quản ả.”
Mạnh Thiên Sở đáp: “Đại sư, chúng ta sao lại tha cho yêu ma quỷ quái tiêu diêu tự tại ngoài chùa này, tha hộ dọa nạt người qua đường, làm cản trở sự tu hành của đại sư chớ? Mạnh mỗ không biết thì thôi,nếu biết rồi thì nhất định phải quản chuyện này.”
Huyền Âm gật đầu: “Đa tạ Mạnh thí chủ, chỉ có điều Mạnh thí chủ có thể hàng yêu phục ma hay sao?”
“Đương nhiên là có thể, nếu không, Mạnh mỗ gặp phải loại lệ quỷ này còn không chịu chạy cho sớm hay sao? Thỉnh đại sư an tâm, Mạnh mỗ nếu như đã muốn quản rồi, khẳng định là đã nắm chắc trong lòng bàn tay, không thể để bản thân mạo hiểm đâu.”
Huyền Âm và hai chủ tớ Hạ Phượng Nghi thấy hắn nói giống như thật vậy, nhớ lại hắn khi phá án giết người liên hoàn trong chùa này, đã áp dụng nhiều biện pháp ly kỳ cổ quái, cho nên bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở quyết tâm như vậy, không tiện nói gì thêm.
Cả buổi chiều hôm đó, Mạnh Thiên Sở đều luyện tập bắn tên. Mới lúc đầu thì mười mũi tên hắn bắn trật bia hết ba mũi, thỉnh thoảng mèo mù vớ được cá rán trúng hồng tâm một hai mũi tên, nhưng sau đó, không còn mũi tên nào trật bia nữa. Khi luyện đến mặt trời xuống núi, thì ở ngoài mười bước, hắn không dám nói là bắn mũi nào cũng trúng hồng tâm, nhưng đại bộ phận đều bắn trúng gần xung quanh đó.
Mạnh Thiên Sở vừa ý vô cùng. Kết quả này bảo chứng trong vòng mười bước bắn trúng nữ quỷ đó, không bắn trật ra ngoài thân cây xung quanh. Còn có bắn trúng tim hay không, thì chắc phải dựa vào vận khí rồi.
Khi Mạnh Thiên Sở luyện tập công phu bắn tên này, thì Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cũng quét dọn trước sau trong ngoài chùa sạch sẽ. Tối hôm qua thư sinh Trương Chấn Vũ mời Mạnh Thiên Sở uống rượu, số thịt cá còn lại sau bửa tiệc này Phi Yến định đổ đi hết, nhưng Mạnh Thiên Sở không cho, dùng giấy dầu gói lại để đó, nói tối đến bắt quỷ có việc dùng.
Chiều tà, mặt trời xuống núi, năm người đến trai phòng ăn cơm trắng củ cải muối đậu hủ kho, Huyền Âm đốt một cái đèn nhỏ cho cả nhà Mạnh Thiên Sở dùng. Mạnh Thiên Sở cho Hạ Phượng Nghi cùng mọi người ngủ, còn mình thì đeo cung đi vào rừng sau chùa bắt quỷ.
Hạ Phượng Nghi chụp kéo hắn lại: “Tướng công, hay là… hay là đừng đi nha!”