Một màn ra tay nghĩa hiệp của Âm Tuyết Ánh được Tranh Nhi chứng kiến rất rõ, vì biết ơn cô cúi đầu, không ngừng ríu rít trước Âm Tuyết Ánh.
” Nhị phu nhân, cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều !
Tôi… ” Tranh Nhi đang nói, bất ngờ bị sắc mặt lạnh tanh của Âm Tuyết Ánh dọa im bặt.
Cô ấy chẳng thèm đáp Tranh Nhi lấy một câu, đôi mắt sắc sảo kia lườm nhẹ một cái, khí thế cao sang ngút ngàn, pha chút nguy hiểm khiến cô phải cúi đầu, không dám nói thêm.
Đến lúc Tranh Nhi ngẩn mặt lên, Âm Tuyết Ánh đã sớm rời đi, cô ngớ cả người, bản thân sống hơn mười mấy năm chưa từng gặp qua cô gái nào lạnh lùng như vậy, còn lạnh hệt như một tảng băng trên núi tuyết.
Một người khó gần như Âm Tuyết Ánh thật sự khiến người khác dù có hảo cảm cũng không dám làm thân.
” Tứ phu nhân, người mau đến phòng ăn đi ạ ! ” Tô Ngọc Hồng ở đằng xa bất ngờ hô to, phá tan đi những dòng suy tư.
Tranh Nhi bừng tỉnh ” ơi… ” một tiếng, hớt hải nhìn lên đồng hồ, thời gian của cô đang bị rút ngắn, ba chân bốn cẳng phi như ngựa bay.
Cô đến trễ, Hứa Mộ Nhiên được cớ phạt cô, vừa quỳ bên cạnh hắn vừa kéo dài thời gian phục tận 1h.
Bị Thương Lan và Thương Hà bắt nạt, còn bị phạt vô lí, không thể kêu oan, Tranh Nhi chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay, đến khi kết thúc, cô không màn đến chuyện ăn uống, nhịn đói đưa cơm cho anh trai, nói vài đôi ba câu, tức khắc quay trở về cánh đồng ngô tiếp tục công việc.
Trời tối rất khó nhìn rõ mọi thứ, Tranh Nhi chỉ dự vào ánh sáng của mặt trăng và các vì sao để mò mẫm, mệt không dám than, đau không dám kêu.
Đến đúng 8 giờ, Tranh Nhi sớm quay về chịu hình phạt, nhìn thấy Tô Ngọc Hồng ở trước cửa, cảnh vật, người lẫn lời nói giống với hôm qua.
” Tứ phu nhân, đến giờ rồi ạ
Mời người chấp hành hình phạt ! “
Tranh Nhi tự giác quỳ xuống tấm khăn trắng, hết giờ chịu phạt cô không màn người không còn sức lực, chạy đến hoa viên, hiên ngang ăn cắp hoa ly về để trong phòng, thực hiện đúng lời hứa giữa cô với Thương Liên.
Sau đó lại lập tức quay lại chỗ cánh đồng, mặc cho Tô Ngọc Hồng theo sau ngăn cản.
” Tứ phu nhân, người hãy mau về nghỉ ngơi đi !
Bây giờ trời đã tối lắm rồi, người làm quá sức sẽ đổ bệnh đấy ! ” lòng Ngọc Hồng nóng như lửa đốt, ở đây trời tối vắng vẻ, sương đêm lại dày đặc, dù không sợ kẻ gian làm hại thì vẫn sợ chính cái thời tiết này sẽ làm hại đến Tranh Nhi.
” Tứ phu nhân à… ” Ngọc Hồng cố kéo Tranh Nhi đứng dậy.
Kết quả, Tranh Nhi lạnh lùng hất tay cô, làm cô xém chút ngã ra đất, cái miệng nhỏ kia còn không ngại chỉ trích.
” Mặc kệ tôi ! Nhiệm vụ của cô là giám sát tôi mà
Nếu thấy mệt thì về nghỉ ngơi đi, tôi không trốn việc đâu ! ” tay Tranh Nhi nhổ cỏ liên tục, không ngừng nghỉ, miệt mài đến hai tay nhuộm đỏ máu, mặc cho những chiếc gai nhọn từ những cây trinh nữ đâm vào.
Cô không thấy đau, miệng luôn lầm bầm câu nói ” tôi không thể làm liên lụy tới anh mình… “, chẳng mấy chốc cô đã cách xa Ngọc Hồng.
Mà, những lời lầm bầm ấy Ngọc Hồng nghe rất rõ, xót cho tình cảnh của Tranh Nhi, cô bèn quay về, định xin xỏ Hứa Mộ Nhiên du di hình phạt.
* Cốc cốc * từng nhịp gõ ở bên ngoài vang lên gấp gáp.
Tô Ngọc Hồng đứng ở cửa, cất giọng cung kính vào trong.
” Đô đốc, em có chuyện muốn thưa ạ “
” Vào đi ! ” giọng nói lạnh lẽo của Hứa Mộ Nhiên truyền ra.
Ngọc Hồng mở cửa ngay lập tức, trong lòng hấp tấp nhưng vẫn điều tiết cử chỉ nhã nhặn trước Hứa Mộ Nhiên.
Đôi mắt nhỏ kia dán chặt vào số văn kiện trên bàn, Hứa Mộ Nhiên ngồi vắt chéo chân, ung dung xử lí công việc, vì là người nhà nước, nên ngày nào hắn cũng tất bật với mớ giấy tờ và quân ngũ.
” Có chuyện gì mau nói đi ! ” hắn nói, chất giọng đầy khí phách, ngạo nghễ, khí tuất mạnh mẽ trên người hắn tỏa làm Ngọc Hồng nơm nớp lo sợ.
Cái miệng của cô méo xệch, hai tay bấu víu vào nhau, sợ lời cô sắp nói ra sẽ chọc giận Hứa Mộ Nhiên.
” Có chuyện gì còn không nói nhanh !
Đừng có làm mất thời gian của tôi ! ” hắn mất kiên nhẫn, quát tháo.
Tô Ngọc Hồng giật mình kinh người, líu lưỡi trình bày sự việc với hắn.
Người đàn ông lãnh khốc nghe xong, dửng dưng không quan tâm, mặc kệ Hàn Tranh Nhi ngoan cố, hắn khước từ, lách sang chuyện khác, bắt Ngọc Hồng báo cáo tình hình trong ngày với hắn.
Biết mình không xin xỏ gì được cho Tranh Nhi, Ngọc Hồng không dám cầu cưa, ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh, báo cáo chuyện của ngày hôm nay cho hắn không thiếu sót một chi tiết nào.
Hay được tin Tranh Nhi bị bắt nạt, nhờ có Âm Tuyết Ánh cứu giúp nên không bị thương, tức khắc trong lòng Hứa Mộ Nhiên dậy sóng. Trước đây hắn lấy bốn người vợ, không có tình cảm, dù họ có xảy ra tranh chấp hắn đương nhiên sẽ không xen vào, ai đúng ai sai hể truyền đến tai hắn đều bị phạt.
Nay, khi hắn rước Hàn Tranh Nhi về, tai nghe cô bị bắt nạt, cơn thịnh nộ của hắn lên đỉnh điểm, đại não của hắn hình thành tư tưởng, người phụ nữ đó chỉ có một mình hắn được quyền ức hiếp, bất cứ ai động vào cô đều không yên thân với hắn.
Tiếng kêu * ken két * âm trong miệng, hắn nghiến răng, ngẫm nghĩ.
” Từ ngày mai đổi hết những người hầu bên cạnh ba vị phu nhân
Phạt Thương Hà ăn chay trong vòng một tháng
Tô Ngọc Hồng, cô chính thức theo hầu tứ phu nhân, đảm bảo an toàn cho cô ấy ! ” giọng hắn đanh thép, ban lệnh tựa như chúa thượng ban thánh chỉ.
Sau tiếng nói ấy, Ngọc Hồng nghe mà có chút kinh ngạc, rõ ràng hắn có nhã ý quan tâm Hàn Tranh Nhi, vậy mà khi cô xin xỏ du di hình phạt, hắn lại lạnh lùng không đồng ý, cô không dám thắc mắc, cúi đầu mà nghe theo.
Ngọc Hồng vừa rời đi không lâu, Hứa Mộ Nhiên rơi vào trầm tư, cảm giác của hắn dành cho Hàn Tranh Nhi càng lúc càng mãnh liệt, khó tả. Trái tim sắc đá lâu nay chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích ai, bị thứ cảm giác lạ lùng mà hắn đang có hiện giờ làm đầu óc quay cuồng, mông lung.
Trong khói thuốc mịt mù, từng hơi thở nặng nề hòa vào không khí, hắn tựa người vào thành ghế, đôi mắt đen kịt đậm nét đăm chiêu, hắn cười, nụ cười mỉa mai, thẳng tay đổi hết những người hầu bên cạnh ba người vợ kia, mục đích rất đơn giản, giám sát nhất cử nhất động của họ, âm thầm bảo vệ người phụ nữ luôn thích đối với mình.
Hắn bỗng dập tắt điếu thuốc, rời khỏi phòng, tìm đến Thương Lan, thay vì chờ người mở cửa, hắn tự động dùng chân đạp vào.
” Mộ Nhiên ? ” Thương Lan sửng sốt.
Hứa Mộ Nhiên bước vào tiện tay đóng sầm cánh cửa, khiễng chân đến chỗ Thương Lan đang ngồi với bộ dạng phóng khoáng, ngồi cạnh cô ta, tựa người, sải hai tay lên thành, từ đầu đến cuối hắn vào đây chưa hề ngó Thương Lan lấy một cái.
” Mộ Nhiên ! Sao hôm nay anh lại đến chỗ em vậy ? ” giọng Thương Lan nho nhỏ hỏi, pha vào sự bỡ ngỡ.
3 năm rồi, Hứa Mộ Nhiên chưa bao giờ chủ động đến tìm cô ta, ngay cả khi được cô ta đến năn nỉ cũng rất hiếm được hắn đồng ý.
Hứa Mộ Nhiên vẫn im lặng không đáp, nhìn kĩ sắc mặt của hắn rất đáng sợ, không biến sắc như kẻ sát nhân, phút chốc làm lòng Thương Lan có chút hỗn loạn, bồn chồn đến báu vào vạt áo.
Lúc này, hắn bất ngờ quay sang, khuôn miệng nhỏ bật to rõ từng chữ sắt đá chạy tọt vào lỗ tai Thương Lan.
” Cởi đồ ra ! ” hắn nói, đôi mắt uy nghiêm dán chặt vào người cô ta.
Đầu óc Thương Lan có chút choáng váng, chưa kịp tiếp thu, lỗ tai cô ta vẫn còn lùng bùng sau tiếng nói ấy.
Hắn trông cô ta ngồi ngây ngốc, nhíu xuống hàng chân mày rậm, gằn giọng lặp lại lần nữa.
” Cởi đồ ra ! ” hắn trừng đôi mắt nhỏ.
Thương Lan ngoài mặt rụt rè làm theo, nhưng trong lòng rộn ràng vui như hoa nở, tưởng Hứa Mộ Nhiên thay đổi suy nghĩ, muốn làm chuyện vợ chồng với cô ta, chính thức chấp nhận tình cảm bấy lâu mà cô ta dành cho hắn.
Chiếc váy ngủ quyến rũ trôi tuột xuống nền nhà, bên trong Thương Lan không mặc áo ngực, cả thân hình nóng bỏng lồ lộ trước mắt Hứa Mộ Nhiên, trên người cô ta chỉ còn lại duy nhất chiếc quần nhỏ ren mỏng manh.
Nước da mịn màng, bầu ngực căng tròn, hồng hào, mĩ nữ trước mặt thử hỏi có tên đàn ông nào không thèm khát. Ấy thế mà, Hứa Mộ Nhiên kia mặt lạnh tanh, nheo đôi mắt nhỏ đầy nộ khí, hắn đưa tay chạm nước da của Thương Lan, không vuốt ve, âu yếm, cường thế xoay người cô ta, đập tấm lưng trần sang đối diện hắn.
Cử chỉ của hắn như một kẻ vô tri vô giác, đáng lẽ phải nhảy bổ vào nếm mùi mĩ nhân, đằng này lại dùng ngón tay thô sơ của mình, ấn thật mạnh vào ngay vết bỏng trên lưng Thương Lan.
” Á !!! Mộ Nhiên anh cái gì vậy ? ” cô ta la toáng lên, giật lùi xa ra, hai tay mảnh khảnh khoanh trước ngực như phòng thủ, hoang mang tột độ.
Nhìn người đàn ông mặt lạnh như băng phía trước, không khỏi sợ hãi, lắp bắp thăm dò.
” Mộ Nhiên…sao anh…sao anh lại… ” cô ta muốn hỏi, nhưng lời lên cuốn họng bỗng ngừng, sợ mình lỡ miệng nói cho Hứa Mộ Nhiên biết chuyện mình ức hiếp Hàn Tranh Nhi.
Đôi mắt nhỏ kia vẫn chằm chằm vào cô ta, Hứa Mộ Nhiên áp sát lại gần, sắc mặt cô ta biến tấu liên hồi, lúc trắng lúc xanh, còn tím tái chẳng khác nào kẻ trộm bị bắt.
Hắn lần nữa thô bạo xoay người Thương Lan, cưỡng chế giữ chặt thân cô ta dưới Sofa, ấn mạnh vào vết bỏng, làm nó bị trầy, tiếng la hét thất thanh vang lên theo sau.
” Á !!! Mộ Nhiên… ” Thương Lan đau đớn, quằn quại trong tay Hứa Mộ Nhiên, biết hắn đang trách phạt, còn chưa kịp nhận tội, lập tức bị hắn nắm tóc, quấn thành 2 vòng, giựt ngược.
” Đau lắm đúng không ? ” hắn gằn giọng bên tai Thương Lan.