” A Tuấn ! “
Tranh Nhi sốt li bì một ngày một đêm, lúc nào miệng cô cũng gọi tên Hoắc Tuấn, nếu là Ngọc Hồng nghe thì sẽ không sao, nhưng hể Hứa Mộ Nhiên đến, nghe được đều nổi đóa, bịt miệng không cho cất ra tiếng.
Đến sáng hôm sau, cơn sốt lắng dần, Tranh Nhi mới tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ, cả người đều ê ẩm, mắt cũng nhòe, nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi, cô vẫn chưa ý thức được mình đã được đưa trở về căn phòng trước kia.
Còn tưởng, bản thân đang mơ màng, cô lắc lắc cái đầu vài cái, còn dùng tay chạm nhẹ vào huyệt Thái Dương, tay cô tức khắc truyền tới cơn đau nhói, co ro ngay trước mặt.
Tranh Nhi nhanh lấy lại nhận thức, nhìn thật rõ bàn tay của cô sớm đã băng bó kĩ càng, còn có dấu kim tiêm truyền nước, từ lúc nào căn phòng của Thương Liên lại trở thành căn phòng tân hôn khi xưa.
” Gì thế này ? ” Tranh Nhi lẩm bẩm, lòng chấn động, bàng hoàng.
Cô vậy mà đã bị đưa về đấy, trong kí ức của cô, vẫn còn đọng lại chút tiềm thức, rõ ràng bản thân cô đang ở ngoài cánh đồng ngô, miệt mài làm việc, đến lúc ngất còn thấy bóng của ai đó đến gần, thế mà khi tỉnh lại khung cảnh ấy không còn nữa.
Bàn chân nhỏ nhắn của cô đặt xuống nền, cô nhìn giáo giác một vòng, có lẽ lại chính là Hứa Mộ Nhiên thấy cô ngất, đưa về đây.
Cơn đau và sự mệt mỏi trong người không đủ ảnh hưởng tới từng sợi thần kinh, thứ bây giờ Tranh Nhi nghĩ đến là anh trai của cô.
Đồng hồ treo tường điểm trưa 11h, cuộn lịch trên bàn cũng xé tới ngày khác, Tranh Nhi biết mình không hoàn thành nhiệm vụ, sợ trong khi thời gian cô nằm đây, anh trai ở ngoài kia đã phải chịu phạt thay cô.
Đội chân nhỏ của cô vội bước, còn chưa bước tới được 10 bước, cả người cô ngã nhào ra nền nhà, chân cô run lẩy bẩy, cơ thể mềm nhũn, cô cố chống hai tay dưới nền, dùng hết sức lực nhấc cơ thể lên.
Thế nhưng, cô đã hai ngày không ăn gì, chỉ truyền chút nước biển, làm sao đủ lấy lại sức, cô gồng tay đau đớn, nhóm lên rồi lại gục xuống, chật vật chẳng khác nào một người bị bại liệt.
Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột hé mở, trong lòng Tranh Nhi len lỏi chút hi vọng.
” Ngọc Hồng ! ” cô thì thào, cơ mặt hớn hở bỗng nhăn nhó, chút hi vọng ấy dập tắt ngay chỉ sau vài giây.
Người đến không phải là Ngọc Hồng mà là Hứa Mộ Nhiên, cùng dáng người oai nghiêm, chấp hai tay sau mông, ngẩn cao mặt, đứng chắn trước mặt Tranh Nhi.
” Khỏe rồi à ? ” hắn gằn giọng hỏi, đôi mắt không ngừng dò xét.
Tranh Nhi ở bên dưới chật vật, thấy hắn, ruột gan cô nháo nhào, giật lùi người về phía sau.
” Hứa Mộ Nhiên… ” cô đọc cái tên của hắn.
Ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao cạo, hắn dùng chân gạt cửa, đóng sầm, bước vào với bộ dạng phóng khoáng.
Tranh Nhi càng thêm sợ, lồm cồm lùi người đến khi nào lưng động vào chân ghế gần đó mới dừng lại, hai mắt cô cảnh giác cao độ.
Còn hắn, ung dung tự tại ngồi lên ghế sofa, tựa người, gác hai tay sảng khoái, còn vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn chăm chăm về phía Tranh Nhi.
” Hứa Mộ Nhiên… ” cô gọi tên hắn lần thứ hai.
Cái khí tuất từ hắn làm những câu hỏi và mục đích trong đầu cô, tự dưng biến mất hết, miệng nhỏ của cô cứ há ra, không nói, ú ớ mãi không thành chữ.
Hắn đọc được hết thảy tâm lí của cô, tự mình lên tiếng trước.
” Cánh tay kia của Hàn Tuyên vẫn còn !
Không cần phải lo ! ” hắn vừa nói đôi mắt nhỏ của hắn vừa nheo lại, sát khí ầm ầm ồ tới chỗ Tranh Nhi.
Hay được anh trai vẫn an toàn, Tranh Nhi lúc này mới buông bỏ lo sợ, nhưng vẫn cảnh giác hắn cao độ, hắn vẫn còn ngồi đó, chắc chắn không có ý tốt.
” Hàn Tranh Nhi, cô cũng giỏi thật đấy…
Cô thật sự muốn chống đối tôi đến mức không cần mạng sống sao ? ” hắn hỏi, vẻ mặt lạnh như băng của hắn làm Tranh Nhi không rét mà run.
Nhìn kỹ, động thái của hắn hình như không phải đến đây để phạt cô, dường như cũng không có ý xấu, khi này Tranh Nhi mới buông bỏ phòng bị, lớn gan đáp lại hắn.
” Đô đốc…
Đây chẳng phải là điều anh muốn sao ?
Rõ ràng là anh hành hạ tôi, muốn lấy mạng của tôi mà…” cô hếch mặt, nói chữ nào là liếc xéo hắn chữ đó.
Còn không cho hắn kịp mở miệng, cô lại nhanh mồm, chặn họng hắn.
” Hứa Mộ Nhiên, anh muốn thấy tôi bị đầy đọa…
Việc gì tôi lại không toại cho anh… ” cô cười đểu, bày bộ mặt gợn đòn với hắn.
Mỗi lần gặp nhau, hắn không bị cô dùng ánh mắt khinh ghét, thì cũng bị cô mỉa mai, hắn vốn đã quen với cách hành xự này của cô, đánh cô chỉ thêm đau tay, hắn không rảnh rỗi nổi giận lúc này.
Hắn điều chỉnh phong thái, ngồi với dáng vẻ điềm đạm, ôn nhu phản bác lại những lời với rồi của cô.
” Đúng là do tôi phạt cô
Tôi là người ra lệnh nhưng người chịu phạt như cô cũng có thể lên tiếng cầu xin tôi mà ?
Sao cô… “
” Việc gì tôi phải cầu xin anh ? ” Tranh Nhi hắng giọng tức thì, đôi mắt căm phẫn trợn lên, khóe miệng của cô còn giật giật.
Hứa Mộ Nhiên bị cô cướp lời trắng trợn, bắt đầu khó chịu, tức càng thêm tức, hắn định nói nhỏ nhẹ với cô, để cô siêu lòng, khuất phục. Có ai ngờ, cô ngoan cố tới mức, móc họng hắn không thiếu câu nào.
Thấy hắn tức, Tranh Nhi được nước lấn tới, dùng những lời lẽ cay nghiệt, mắng chửi hắn.
” Đô đốc…cái mạng nhỏ này của tôi từ lâu đã không cần…
Anh giết chồng tôi, giết con tôi, hại tôi nhà tan cửa nát, giờ lại bắt anh trai tôi…hành hạ tôi…
Muốn tôi cầu xin…
Đừng có hòng !
Đồ hèn hạ… ” cô bạo gan phỉ nhổ ngay trước mặt hắn.
Bao nhiêu sự điềm đạm hắn cố giữ từ nãy đến giờ bỗng chốc tan biến, hành động lẫn lời nói của Tranh Nhi đụng tới giới hạn chịu đựng.
Người phụ nữ kia vẫn còn dám kênh kiệu, hắn nổi máu xung thiên, lập tức rời khỏi ghế, phóng ngay tới chỗ cô.
Tranh Nhi còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã túm lấy tóc cô, kéo cô lại gần, còn cường thế bóp chặt mặt cô, những chiếc răng cạ vào nhau, đau đớn không thôi.
” Ngậm cái miệng chó của cô lại ! ” hắn gắt gỏng.
Rồi, lại đổi ngữ điệu, chậm rãi nói từng chữ.
” Cô còn nói thêm một lời hỗn xược nào…đừng có mà trách tôi ! ” mỗi một chữ của hắn thốt ra mang theo sát khí đằng đằng, hắn bóp mạnh tay hơn, làm khóe miệng của Tranh Nhi, rỉ ra ít máu đỏ.
” Đồ hèn hạ ! ” Tranh Nhi cứng miệng, không sợ lời đe dọa, giằng co hai bàn tay, máu đỏ thấm qua lớp băng quấn, tay cô đau nhói, không đánh được hắn, còn bị hắn chụp lấy cổ tay, xiết chặt đến mức đỏ lự.
Cơ thể kia mệt nhoài, không đủ sức chống trả, cô quyết không buông xuôi, mắng hắn, mắng thậm tệ.
” Hứa Mộ Nhiên, ức hiếp một cô gái yêu đuối là chuyện của một người đàn ông nên làm sao ?
Đường đường là một Đô đốc mà cách hành xử chẳng khác nào phường du côn ! ” cô nhổ nước bọt vào mặt hắn, trợn mắt không sợ trời không sợ đất.
Hứa Mộ Nhiên tức điên, bóp lấy cổ cô, đập mạnh cô xuống nền, lưng và đầu cô va đập, đau đến choáng váng, không kịp định thần, miệng cô bị bịt lại ngay tức khắc.
” Hàn Tranh Nhi cô cứng đầu tới mức đó sao ?
Tôi là chồng của cô mà cô cũng dám mắng ! ” giọng hắn âm trầm, nộ khí cuồn cuộn trong lời nói.
Tranh Nhi bị hắn bịt miệng, không chịu thua, cắn tay hắn, ép hắn phải bỏ ra khỏi miệng cô.
” Tôi khinh !
Hứa Mộ Nhiên ! Hàn Tranh Nhi này chỉ có một người chồng duy nhất là Hoắc Tuấn !
Anh đừng có mơ tôi công nhận anh ! ” cô phỉ nhổ thêm lần nữa, oán hận làm đôi mắt cô dâng trào nước mắt, mặc cho cả khoang miệng ê buốt, cô nghiến răng nghiến lợi, mắng tiếp.
” Hứa Mộ Nhiên, đồ bỉ ổi, hạ lưu như anh mà cũng muốn làm chồng tôi…
Anh không xứng ! Mãi mãi không bằng Hoắc Tuấn ! “
” Á !!! ” tiếng la của Tranh Nhi vang lên ngay sau tiếng nói ấy.
Khi nãy cô vừa mới dứt câu, Hứa Mộ Nhiên không kiềm chế được cơn thịnh nộ tát cô không thương tiếc, gò má kia ửng đỏ dấu bàn tay của hắn, khóe miệng sớm đã rách lại càng rách rộng hơn.
Hắn ghét, ghét cực kì người nào so sánh hắn, nhất là với Tranh Nhi, hắn càng không cho phép cô nói những lời đó.
” Cô dám nói tôi không xứng làm chồng cô…
Cô vẫn còn nghĩ tới Hoắc Tuấn ? ” hắn bóp lấy cổ Tranh Nhi nhưng không xiết.
” Phải ! ” Tranh Nhi hùng hổ đáp, sau cái tát cô càng thêm lộng hành, ngẩn mặt liếc hắn.
” A Tuấn luôn tồn tại sâu thẳm trong tâm trí tôi
Trong giấc mộng ! Trong trái tim tôi !
Anh ấy mãi mãi không biến mất !
Anh không bao giờ xứng với tôi, Hứa Mộ Nhiên !!! ” cô bất chấp nguy hiểm nói ra, lại bị ăn thêm cái tát.
Đến lúc này, miệng cô đã quá đau không thể đối chất lại, chỉ biết dùng ánh mắt, thể hiện sự ghét bỏ, chê bai.
Hứa Mộ Nhiên kéo người cô lên, mặt đối mặt, giọng hắn the thé chạy tọt vào tai cô.
” Hàn Tranh Nhi…để hôm nay tôi cho cô biết thế nào là xứng hay không ! “
Tiến nói man rợ âm bên tai, Tranh Nhi thất thần tại chỗ, não cô tự động hiểu ý hắn, nhưng miệng vẫn run run thăm dò hắn.
” Anh muốn làm gì ? ” người cô cũng run lên theo, lòng cô cố cứng rắn nhưng cơ thể phản chủ tố giác cô.
” Tôi muốn em ! ” hắn bất ngờ thay đổi xưng hô, luồng tay qua eo cô, ép cho khuôn ngực căng kia chạm vào ngực hắn.
Người Tranh Nhi cứng nhắc, khí tuất tỏa ra từ người hắn trói buộc cô, sợ hãi, cô mở to đôi mắt hoảng loạn, bàn tay to lớn kia bất thình lình giữ chặt lấy cằm cô, hắn quẹt nhẹ ngón tay cái, lau đi vệt máu.
Đôi mắt chiếm lĩnh bỗng long lanh, hơi thở nóng rát của hắn thổi thẳng vào mặt Tranh Nhi, kèm theo sự rạo rực trong người hắn, môi hắn dần tiến gần hơn.