“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lộ Trung Nhạc đã hút hết đầy một gạt tàn thuốc lá, trong mắt đầy tia máu đỏ, vẫn đang uống cafe đen, kim đồng hồ trên tay đã di chuyển đến 1 giờ sáng. Anh ta muốn nửa người chìm trong bóng tối để đối phương không nhìn thấy rõ vết bớt màu xanh trên trán anh ta.
“Là người giống như anh.”
Mã Lực ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vừa vặn đối diện để nhìn thấy được đỉnh nhọn của chùa Tịnh An. Cô nữ nhân viên phục vụ lại đưa đến một đĩa hoa quả, không kìm được ngẩng đầu nhìn anh.
Ba tháng trước Mã Lực đã trở thành Trợ lý Giám đốc của Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã. Mới đi làm chưa đầy một tháng đã giúp tập đoàn vay nợ ngân hàng được số tiền lên đến nghìn vạn tệ, nhanh chóng nắm được quyền sinh quyền sát của tập đoàn. Cũng có người nói sau lưng rằng Cốc Thu Sa chẳng qua cũng chỉ là nhắm vào gương mặt của anh ta, nói không chừng buổi tối anh ta còn phải kiêm cả việc giải sầu cho bà chủ.
Người như này đương nhiên sẽ là đối tượng Lộ Trung Nhạc vô cùng căm ghét, ở trong công ty chưa bao giờ bọn họ nói chuyện, mỗi lần nhìn thấy Mã Lực cũng đều khiến anh ta cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng Lộ Trung Nhạc không hề hay biết Mã Lực và anh ta đều tốt nghiệp từ trường cấp 3 Nam Minh, chỉ là muộn hơn mình bảy năm – năm 1995, là năm mà Thân Minh là thầy giáo bị giết chết.
Mười năm qua, Lộ Trung Nhạc đều muốn quên đi gương mặt đó, nhưng mỗi lần vào buổi sáng sớm thời tiết âm u lạnh lẽo, là lại giống như nhìn thấy đôi mắt của Thân Minh, nằm ở giường trên của phòng ký túc xá trong những năm tháng học cấp 3, gọi anh ta dậy để không nhỡ bữa ăn sáng ở nhà ăn.
Hồi đó bọn họ sống trong cùng một phòng ký túc xá, thời gian vui chơi nhiều nhất chính là chơi trò Đại chiến tứ quốc, Lộ Trung Nhạc chủ công, Thân Minh chủ thủ, khả năng thắng lợi hơn 90%, là cặp bài trùng ăn khớp nhất nổi tiếng khắp xa gần. Một thú vui khác của Lộ Trung Nhạc là đấu dế mèn. Đầu thu, ở dưới gầm giường đầy những chậu dế mèn, ồn ào khiến cho các bạn cùng phòng không thể nào ngủ được. Ở trong khu đất hoang gần trường, Thân Minh đã giúp anh ta bắt được một con cánh có đốm rất là uy vũ, đánh khắp thiên hạ mà không có đối thủ, dế mèn đến mùa đông thì chết, anh ta đã khóc rất thương tâm. Lộ Trung Nhạc có rất nhiều sở thích, chỉ có điều học không tốt, mỗi lần thi cử đều là do Thân Minh giúp anh ta quay cóp, anh ta mới có thể thuận lợi tốt nghiệp được cấp 3. Lộ Trung Nhạc và Thân Minh là đôi bạn thân thiết nhất, đây là việc chưa ai từng ngờ tới. Từ lần đầu tiên họ quen nhau đến giờ chắc cũng đã hai mươi năm rồi.
Năm 2005, vào cuối thu, Thân Minh đã trở thành một đám tro tàn. Lộ Trung Nhạc giờ còn khó chịu hơn là bị đốt thành tro tàn, thấp thỏm không yên nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
“Nửa đêm hẹn tôi ra chỉ là để nói câu này sao?”
“Anh Lộ, có một sự việc e rằng hiệu trưởng Cốc cũng không biết thì phải, anh mở công ty đó ở Hong Kong, bề ngoài có vẻ như không liên quan gì đến tập đoàn, thật ra là đang di chuyển tài sản của công ty.”
“Sao cậu biết?”
Sắc mặt Lộ Trung Nhạc thay đổi, lấy tay xoa môi, nhưng ngay cả nửa sợi râu cũng chẳng thấy.
“Cô Cốc không hiểu về tài vụ và quản lý, hiệu trưởng Cốc thì cũng đã già rồi, tôi lại cảm thấy may mắn cho anh, thật không ngờ đến giờ vẫn không bị phát hiện.”
“Cậu đang tống tiền tôi à?” Lộ Trung Nhạc dập tắt điếu thuốc lá, “Bao nhiêu?”
Thấy anh ta thẳng thẳn như vậy, Mã Lực cũng không hề ngạc nhiên: “Tôi đã nói chúng ta là cùng một loại người, những thứ mà chúng ta mong có được cũng đều giống nhau – ai thèm món lợi nhỏ xíu như cái đầu con ruồi thế?”
“Tôi không hiểu.”
“Anh Lộ, anh rất hận vợ anh và nhạc phụ, chẳng phải thế sao?”
Nhìn ánh mắt suy tư của anh ta, cầm cốc cafe trầm mặc hồi lâu, Mã Lực tiếp tục nói: “Tôi cũng vậy.”
“Hãy nói cho tôi biết lý do.”
“Đây là bí mật của tôi, không liên quan gì đến anh.”
“Được rồi, vậy chúng ta hãy nói thẳng vào vấn đề – Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã có rất nhiều bí mật, anh với vai trò là trợ lý của vợ tôi, chắc là cũng hiểu rất rõ.”
“Những bí mật này nếu bị công bố, đủ để chí mạng, rất nhiều người đều mong đợi lấy được chứng cứ.”
Anh ta lại châm một điếu thuốc, “Mã Lực, có phải cậu muốn làm một giao dịch với tôi không?”
Mười phút sau, hai người đàn ông này đã giao dịch xong.
Lộ Trung Nhạc thoải mái nhả khói thuốc, thực ra hai chân đều đang run rẩy, phía sau lưng thì sởn gai ốc.
“Nói thực, cậu đúng là một người đáng sợ.”
“Đây là đang khen ngợi tôi sao?”
Mã Lực còn cố tình bổ sung thêm một câu với vẻ thâm trầm, “Thực ra, người mà anh nên cảm ơn nhất chính là công tử Cốc Vọng.”
“Tên nhóc đó?”
“Anh Lộ, anh là bố nuôi của cậu bé đấy!”
“Chúng ta giờ đây đã là bạn bè, anh cứ nói thẳng ra không cần ngại.”
Lộ Trung Nhạc cởi cúc áo sơ mi, cố tình nhìn xung quanh lo lắng có người khác nghe lén, “Mỗi lần nhìn thấy đứa bé này, nhìn thấy đôi mắt nó, đều khiến tôi không lạnh mà run, mặc dù không hề thấy chút ác ý nào nhưng tôi cứ có một thứ cảm giác, nó muốn giết tôi.”
“Anh hiểu nhầm rồi, công tử Cốc Vọng không phải có ý này đâu.”
Đột nhiên, trong ánh mắt Lộ Trung Nhạc thoáng qua một tia hoảng sợ: “Không lẽ… cậu là người của nó?”
“Không, tôi chỉ phục vụ cho mình thôi. Tôi chỉ là đề nghị anh, anh Lộ ạ, đừng có gây khó dễ với nó, anh quyết không phải là đối thủ của đứa bé này đâu, nếu như anh có thể đối xử tốt với nó một chút thì cũng có lợi cho anh đấy.”
Từng câu nói của Mã Lực đều có lý, Lộ Trung Nhạc gật đầu suy tư: “Được, tôi đồng ý với cậu.”
“Cảm ơn!”
Nói xong anh rút từ trong túi ra một lọ thuốc đặt vào tay Lộ Trung Nhạc.
“Đây là thứ gì, những chữ trên đó tôi không hiểu?”
“Hướng dẫn sử dụng thuốc là tiếng Đức, anh có thể nhờ người phiên dịch, bên trên là LHRH, ý là kiềm chế giải phóng hormone luteinizing”. Mã Lực mỉm cười đứng dậy nói với nữ phục vụ đang lén nhìn anh: “Thanh toán!”
“Đợi đã.” Lộ Trung Nhạc nắm lấy cánh tay anh, “Cậu vừa mới nói gì?”
“Anh Lộ, kiến nghị anh về nhà kiểm tra một chút vòi nước uống ở trong nhà, nhưng đừng để vợ anh biết.”