Hồ Sinh Tử

Chương 23



Đêm mùa thu năm 2007.

“Nhóc, cháu có biết tại sao ta lại kể cho cháu chuyện bí mật trong căn phòng nhỏ vào đêm Noel năm ngoái không?”

Hoàng Hải và Tư Vọng đánh cờ trong nhà, nếu có ai ngoài cửa sổ nhìn thấy chắc hẳn sẽ tưởng họ là bố con.

“Vì chú uống say.”

“Hừ! Ta nổi tiếng là nghìn cốc không say đấy! Thực ra, ta cố ý để cháu biết đấy, vì khẳng định là cháu có bí mật, về chuyện cái chết của Thân Minh năm 1995…”

“Ít ra mục đích của chúng ta giống nhau.”

“Vì thế, đây là một giao dịch, ta nói cho cháu sự thật mà cảnh sát có, còn cháu cũng phải nói cho ta, cháu ở Cốc gia hơn nửa năm, tất cả bí mật phát hiện ra – về Cốc Thu Sa, Cốc Trường Long, cả Lộ Trung Nhạc đang trốn ngoài vòng pháp luật nữa.”

Tư Vọng chiếu tướng, nhưng lại rút quân cờ lại: “Cháu có thể không nói được không?”

“Không được – Vì ta còn rất nhiều bí mật, vẫn giấu trong lòng đấy, nếu cháu không trao đổi, thì ta sẽ không bao giờ nói ra.”

“Chú thua rồi.” Cậu bé ăn tướng của Hoàng Hải, hít sâu, “Bắt đầu từ Cốc Thu Sa nhé.”

“Được!”

“Cốc Thu Sa có một bí mật đáng sợ, trong phòng cô ấy có một hộp thuốc nhỏ, nhưng ngăn khéo bị khóa. Cháu ăn cắp chìa khóa của cô ấy, mở ra phát hiện có rất nhiều thuốc nhập khẩu, phần lớn hướng dẫn sử dụng thuốc không phải tiếng Anh. Cháu dùng bút chép lại những chữ đó, khóa ngăn kéo lại, không để lại dấu vết đã mở ra. Cháu tìm trên mạng, mới phát hiện đó là tiếng Đức, đại ý là thuốc để ngăn chặn giải phóng hormone luteinizing, khiến giảm sản sinh lượng hormone sinh dục nam.”

Hoàng Hải vò đầu ngắt câu: “Chú nghe không hiểu.”

“Nói ngắn gọn là, đó là thuốc để “cắt thiến” – thông qua việc cho người ta uống thuốc, sẽ dần dần biến thành thái giám.”

“Độc ác quá!”

“Rõ ràng, thuốc này là để đối phó với Lộ Trung Nhạc, cháu mới hiểu nguyên nhân vì sao Cốc Thu Sa không cho phép cháu uống nước trong vòi nước, chỉ cho cháu uống nước khoáng đóng chai.”

“Thảo nào mà trông tên khốn đó bộ dạng cứ quái lạ u tối, thì ra là làm thái giám mà cũng không hề hay biết.” Hoàng Hải châm một điếu thuốc, đi đi lại lại bên cửa sổ, “Nếu như Lộ Trung Nhạc biết được bí mật này, đương nhiên sẽ căm hận Cốc Thu Sa đến tận xương tủy, giết cô ta cũng là lẽ đương nhiên.”

“Một năm nay, cháu rất sợ, hắn có đến tìm cháu nữa không? Tối nào cháu cũng nhắc mẹ cháu phải đóng chặt cửa, nếu có người lạ gõ cửa, bất luận là ai cũng không được tùy tiện mở cửa.”

Hoàng Hải xoa mũi thằng bé nói: “Nhóc con, nếu ta có đứa con như cháu thì tốt biết bao – cháu yên tâm đi, chỉ cần có ta, mẹ con cháu chắc chắn sẽ an toàn.”

“Thật không ạ?”

“Ta đảm bảo, chỉ cần gã đó xuất hiện, là ta có thể bắt hắn!” Viên cảnh sát nhìn đồng hồ nói: “Về nhà sớm đi, muộn nữa là mẹ cháu sẽ gọi điện đến đấy.”

Sau khi thằng bé rời khỏi, Hoàng Hải mở căn phòng bí mật ra, nhìn những hình vẽ màu đỏ trên tường, lại châm một điếu thuốc. Anh sờ vào trung tâm bức tường, vào hai chữ “Thân Minh”.

Tháng 6 năm 1995, một tuần trước khi Thân Minh bị giết, anh ta bị nhốt trong cũi sắt, kịch liệt yêu cầu được gặp cảnh sát Hoàng Hải, nói có manh mối quan trọng cần cung cấp. Hoàng Hải lao từ giường trong đêm, rời con trai vừa tròn một tuổi, đạp xe tới trại giam.

Trong phòng thẩm vấn, Thân Minh thân tàn ma dại, vò đầu như người mất hồn, không còn chút tôn nghiêm của một thầy giáo cấp 3 nữa, quỳ xuống xin sự giúp đỡ của Hoàng Hải: “Tôi không giết người… tôi không giết người…”

“Anh muốn cung cấp manh mối gì?”

“Cảnh sát Hoàng, trong trường lưu truyền hai tin đồn về tôi, trong đó có một tin là thật.”

“Anh có quan hệ yêu đương với học sinh Liễu Mạn?”

Anh ta gạt nước mắt, môi lập bập, dường như răng cắn vào môi nói: “Không, tôi là con riêng.”

“Bố đẻ anh không phải là kẻ đầu độc vợ và bị xử bắn ư?”

“Đúng vậy, hắn không phải họ Thân, vì vậy mọi người mới nói tôi không phải con ông ta.” Thân Minh đột nhiên ho vài tiếng.

“Bố đẻ thật sự của tôi, là người đàng hoàng như anh, có công việc và địa vị chính đáng, tôi từng thề trước bố rằng không bao giờ tiết lộ thân phận của ông ấy.”

“Tôi hiểu rồi, nếu ông ấy không liên quan tới vụ án này của anh, tôi tôn trọng bí mật của anh.”

“Khi tôi ra đời có tên là Thân Minh, năm 3 tuổi, mẹ tôi đi lấy chồng, thì tôi mới mang họ của dượng. Người đàn ông đó là tên khốn, lăng nhăng với người khác bên ngoài, lại còn dựa vào công việc của vợ để nuôi bản thân. Tôi nói sự thật với mẹ, thì tên đó nói tôi ăn nói hàm hồ. Trong ký ức đầu tiên của cuộc đời tôi, đều toàn là nước mắt và tiếng hét, cả tiếng bước chân tên đó tiến đến gần tôi, mỗi bước chân đều khiến tôi run rẩy, thậm chí còn trốn dưới gầm giường, lúc đó tôi mới 5, 6 tuổi.”

Tuy nhiên, Hoàng Hải đã nghe rất nhiều những câu chuyện bi thảm như vậy, vẫn nghĩ trong lòng rằng: “Báo ứng!”

“Năm tôi 7 tuổi, dượng đầu độc mẹ tôi, sau đó khi tôi báo cảnh sát, tên đó bị bắt và xử bắn.”

Bà ngoại trở thành người thân duy nhất của tôi, tôi không thể mang họ của người đàn ông đó nữa, bà ngoại đến phòng tư pháp sửa lại cho tôi tên Thân Minh.”

“Đây cũng là điều tôi cảm thấy kỳ lạ khi xem hồ sơ của anh.”

“Bà ngoại không có trình độ văn hóa, đi làm người giúp việc cho người ta, thường sống ở nhà họ Đông. Anh biết đường An Tức không? Từ năm lớp 1 đến lớp 3, tôi và bà sống ở tầng hầm, chật chội tối tăm ướt át, chuột chạy tứ tung. Tôi lớn lên như một cô hồn, chứ không nho nhã như bây giờ, lúc đó hôm nào tôi cũng đánh nhau, bọn trẻ con hợp sức bắt nạt tôi, ném đá kéo quần tôi, thậm chí còn đổ nước tiểu vào mặt tôi. Lần nào tôi cũng phản kháng rất kịch liệt, cuối cùng bị đánh mặt mày thâm tím, về nhà khiến bà đau lòng, bôi cho nước sát trùng chẳng có tí tác dụng gì. Cuối cùng thì không ai đánh thắng tôi, bọn chúng nhìn thấy tôi là chạy mất dép, những người đó đều nói tôi sẽ thành tên lưu manh, thậm chí thành tội phạm giết người giống bố tôi. Nhưng thành tích học tập của tôi rất xuất sắc, chỉ với mấy quyển sách rách nát, bút bi nhà họ Đông dùng thừa, tôi đã đỗ vào trường chuyên cấp 3 Nam Minh. Sau khi tốt nghiệp đại học, bà làm người giúp việc cho một nhà giàu, còn tôi chuyển đến sống trong ký túc xá của trường.”

“Thân Minh, tôi có thể đồng tình với anh, nhưng không thể thay đổi cách nghĩ về vụ án.”

“Tôi muốn nói với anh rằng, tên khốn đó, tuy đã bị xử bắn thành tro tàn rồi, nhưng hắn luôn sống trong tim tôi, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong ác mộng, với cái bóng đen say xỉn, tiếng bước chân của đôi giày sắt, đang bước lại gần tôi…”

Người mới làm bố như Hoàng Hải nghe thấy những điều này cảm thấy đau lòng: “Đừng nói nữa!”

“Để tôi nói hết! Mấy ngày giam tôi tại đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy hắn – bộ mặt bẩn thỉu, càng lúc càng gần mũi tôi, sau đó bóp cổ tôi, hắn ta muốn đến báo thù cho mình, nếu tôi không báo cảnh sát, mẹ tôi chỉ chết như một người bệnh bình thường, hắn ta sao có thể bị tội tử hình chứ? Mỗi lần tỉnh dậy tôi đều như sống lại sau khi bị bóp chết!”

“Ác mộng như vậy, với một cảnh sát, tôi cũng từng có, mơ thấy tội phạm từng bị tôi bắn chết.”

Hoàng Hải chỉ muốn tự bạt tai mình, tại sao lại dốc ruột gan trước mặt tội phạm chứ?

Bỗng nhiên, tay của Thân Minh giơ qua lan can sắt, nắm lấy ống tay áo của Hoàng Hải, gượng người đứng dậy nói: “Đêm qua, tôi mơ thấy tôi chết, bị một nhát dao đâm từ sau lưng mà chết, sau đó biến thành một đứa bé.”

Mười hai năm sau, trán Hoàng Hải thêm vô số nếp nhăn, anh nhìn biểu đồ quan hệ vẽ bằng mực đỏ trên tường, nổi bật ở giữa là hai chữ “Thân Minh”, liền vẽ thêm một đường kẻ đỏ ở dưới, trực tiếp chỉ đến một cái tên khác: Tư Vọng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.