Hồ Sinh Tử

Chương 32



Nguyên tiêu, ngày 15 tháng giêng, năm 2011.

Mã Lực đã lâu không trở về thành phố này, đang theo dõi bộ phim truyền hình Mỹ “The Walking Dead”, ở trên mạng, có một thứ cảm giác mãnh liệt như chính mình đang trải qua.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, tiếp đó là đến một giọng nam giới rành rọt: “Alo, tôi là Thân Minh.”

Giọng cậu thiếu niên trong tuổi dậy thì chứ không còn là cậu thiếu niên trong ký ức, càng không phải là thầy giáo cấp 3 đã mất mười sáu năm trước.

“Cậu…”

“Đã lâu không gặp, hơi nhớ cậu đấy!”

Rối bời!

“Alo, cậu vẫn đang nghe đấy chứ?”

Thân Minh hay là Tư Vọng? Mã Lực cảm thấy rất khó khăn, do dự hồi lâu khẽ trả lời: “Tôi vẫn nghe!”

“Tôi muốn gặp cậu, ngay bây giờ.”

Anh ngẩn người giây lát, 8 giờ tối, vừa mới ăn cơm xong, “Được!”

“Được, tôi đợi cậu ở chợ hoa-chim cảnh, chắc cậu biết chỗ đó?”

“Cung văn hóa Công nhân ngày trước à?”

Mã Lực buột miệng hỏi như vậy, giọng điệu của đối phương có vẻ như thoáng vui mừng, “Đúng vậy!”

Còn định nói gì đó, nhưng điện thoại đã bị ngắt.

Nửa giờ đồng hồ sau, ngọn liễu mảnh trăng treo, hoàng hôn người hẹn trước – thường nói đêm ngày mùng 7 tháng 7 là lễ tình nhân của Trung Quốc, thật ra ngày 15 tháng giêng mới chính thống. Thời cổ “khứ niên nguyên dạ thì. Hoa thị đăng như trú[15]”, nam nữ mới có cơ hội để gặp gỡ và yêu nhau.

Chợ hoa-chim cảnh bình thường bán các loại cây hoa, chim thú cảnh, đêm nay vừa vặn treo đèn hoa đăng. Mã Lực hơn 30 tuổi, râu cạo nhẵn nhụi, tóc thì lại hơi dài, đứng một mình ở trước cổng chính, nhìn từng đôi nam nữ bước đi qua đi lại.

“Mã Lực!”

Hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt cậu thiếu niên rất phong độ – hoàn toàn không nhận ra, 5 năm trước vẫn còn chưa dậy thì, khác biệt hoàn toàn với cậu thiếu niên 16 tuổi hôm nay. Ở dưới cằm đã mọc râu, yết hầu cũng nổi rõ, cao đến 1m75, không cần phải ngẩng đầu nhìn Mã Lực nữa.

Phía bên dưới chiếc đèn hoa đăng nguyên tiêu, Mã Lực thì không còn trẻ nữa, mặc dù đang vào độ tuổi người đàn ông có sức cuốn hút nhất.

Nên gọi cậu ta là Thân Minh hay là Tư Vọng?

“Bao năm qua, cậu sống tốt chứ?”

Năm năm rồi Mã Lực chưa gặp cậu, kể từ đầu năm 2006, anh giúp đứa trẻ này hoàn thành việc báo thù Cốc gia, rồi lại khiến tên bất nghĩa Lộ Trung Nhạc bị điều tra và khuynh gia bại sản, còn mình thì kiếm được hàng nghìn vạn tệ và ra nước ngoài để gây dựng sự nghiệp.

Ít ra, theo như anh biết, trong tài khoản của Tư Vọng hay Hà Thanh Ảnh không vì chuyện này mà nhiều thêm một đồng nào.

Thực ra, Mã Lực cũng không dám có bất cứ mối liên hệ nào với cậu bé này. Bất luận cậu ta có phải là bị u linh của thầy giáo Thân Minh nhập xác hay không, anh sợ mình nếu như cuốn vào quá sâu, tất cả những gì có được khi mạo hiểm cả tính mạng của mình rồi lại bị tan thành bọt nước giống như Lộ Trung Nhạc, rồi lại bị mất luôn cả tính mạng.

“Như cậu biết đấy, tôi vẫn đang tìm kiếm Lộ Trung Nhạc, chân tướng cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng.”

Quả nhiên là thầy ấy – gương mặt thiếu niên nhưng lại mang giọng điệu của người trưởng thành, thực sự không khác gì thầy Thân Minh năm ấy.

Hai người đi qua chiếc cầu nhỏ bằng đá, bên cạnh họ là những đôi nam nữ, ngẩng đầu lên để giải câu đố treo ở trên đèn hoa đăng. Trên bầu trời đêm thỉnh thoảng lại bắn phụt lên pháo hoa ngũ sắc, rồi lại rơi xuống như những ngôi sao, chiếu sáng khuôn mặt họ.

“Mười sáu năm trước, ở nơi đây còn là cung văn hóa Công nhân, ngay ở phía dưới chân chúng ta có một chợ tem. Cậu có sở thích sưu tập tem, cứ vài hôm lại dùng tiền tiêu vặt để mua những con tem đó, sau đó mong cho nó tăng giá, kết quả là lần sau đến thì nó đã bị giảm giá rồi. Tôi vẫn nhớ cậu mượn tôi 20 tệ mua một bộ tem kỷ niệm Tam quốc diễn nghĩa.”

“Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp cấp 3, bộ tem đó không biết đã bị tôi vứt đi đâu rồi.”

Cậu thiếu niên Tư Vọng gật đầu vẻ lão luyện: “Bọn trẻ bây giờ đều không biết bộ sưu tập tem là thứ gì. Năm 1992, vào giữa mùa hè, tôi vừa trở thành giáo viên, và cậu lần đầu tiên đến trường chuyên cấp 3 Nam Minh báo danh. Cậu mặc một chiếc ác sơ mi trắng, chiếc quần thể thao màu xanh, ở trên cặp sách dán hình Saint Seiya[16], sau đó mới biết cậu thích nhất lại là Tử Long. Dáng người cậu cao, mắt to, rất nhiều nữ sinh đều lén nhìn trộm cậu.”

“Là chuyện của bao nhiêu năm trước, ngay cả tôi cũng đã quên rồi.”

Cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông thổi qua, cậu nhìn từng làn khói trắng phả ra từ miệng, rồi lại tan biến vào bầu trời đêm, hòa trộn cùng với làn khói nghi ngút khắp trời.

“Thời kỳ huấn luyện quân sự lúc mới nhập học trường cấp 3 là mấy ngày nóng nực nhất, tôi vẫn nhớ ánh nắng chói chang đó, rừng cây trúc đào ở bên cạnh sân vận động chính là nơi duy nhất có thể tránh nắng. Mỗi lần đến giờ nghỉ giải lao đều chật kín người, kết quả là rất nhiều người còn bị phơi nắng. Cậu đứng dưới ánh nắng mặt trời và bị trúng nắng, là tôi cõng cậu đến bệnh viện, trong túi cậu thật không thể ngờ không có một đồng nào để đóng viện phí.”

Những câu nói này khiến Mã Lực giơ tay ra sờ má mình: “Hiện giờ thì tôi lại trắng nhợt vì không được phơi nắng.”

“Trong số học sinh đợt đó, cậu là người đầu tiên phát hiện ra khu Ma nữ.”

“Năm lớp 11, lớp bên cạnh có một bạn gái đi bơi bị chết đuối, toàn thể lớp nửa đêm chạy đến công xưởng bị bỏ hoang, đốt tất cả những di vật chưa được xử lý hết xuống dưới âm phủ cho bạn ấy. Mỗi người đều mua một tập tiền vàng, mọi người đều nói nơi này rất linh nghiệm, có thể giúp cho người chết nhận được hết những lời chúc phúc, cũng có thể đem lại sự bình an cho người sống. Đây là tác dụng duy nhất của khu Ma nữ đối với bọn tôi.”

“Đúng vậy, tôi cũng bị giết chết ở chính nơi đó.”

Mã Lực vô tình bị chìm vào chuyện cũ: “Thầy với vai trò là thầy giáo chủ nhiệm, ngày nào cũng đến phòng ký túc xá của tôi. Trên đầu giường tôi chất đầy sách, các loại sách giáo trình bồi dưỡng, còn có cả cuốn “Truyện kể về Einstein”. Tối muộn sau khi tắt đèn, tôi thường đến phòng thầy, hào hứng bàn luận về thuyết tương đối và khởi nguồn của vũ trụ, nói đến dải Ngân Hà mênh mang, có bao nhiêu hố đen, hố trắng, hố côn trùng, sao Trung tử, các vì sao, vật chất tối, năng lượng tối…”

“Ừm, lúc đó, tôi cảm thấy cậu là một học sinh rất kỳ lạ. Mấy tháng trước khi thi đại học, cậu ôn tập không kể ngày đêm, thường xuyên tìm thầy Trương Minh Tùng để học thêm – nguyện vọng đầu tiên của cậu là vào được trường Đại học Thanh Hoa, ngôi trường đó không phải là trường mà người bình thường có thể vào học được. Thầy Trương tốt nghiệp từ Thanh Hoa ra, là nhà giáo ưu tú nổi tiếng trong toàn thành phố. Một buổi tối trong phòng tự học, cậu đã khóc thầm, tôi hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì? Cậu chỉ nói một câu – em không muốn đến “Câu lạc bộ thơ Chết” nữa.

“Im miệng!”

Mã Lực gần như muốn bịt chặt miệng Tư Vọng lại.

“Tôi là Thân Minh, mười sáu năm nay, tôi vẫn luôn đè lên vai cậu thiếu niên này, tôi đang nhìn cậu.”

Lại là một tiếng bắn pháo hoa và khói bay lên, cậu thiếu niên Tư Vọng giống như một con chó săn, đang trừng mắt nhìn Mã Lực, khiến cho người đàn ông 34 này sợ hãi cúi đầu: “Đừng có nhìn tôi! Tôi đã không còn là cậu thiếu niên Mã Lực 18 tuổi nữa, nhưng thầy thì vẫn là thầy Thân Minh – tôi thực sự ngưỡng mộ thầy?”

“Ngưỡng mộ tôi cái gì? Ngưỡng mộ tôi 25 tuổi đã bị người ta giết chết, rồi lại bị ngâm trong nước dưới lòng đất ở khu Ma nữ suốt ba ngày ba đêm? Ngưỡng mộ tôi mãi mãi là cô hồn dã quỷ, trèo lên người đứa bé có tên Tư Vọng? Cậu có tin là bây giờ tôi rời khỏi nó để ký sinh lên cơ thể cậu?”

“Không…”

“Thì ra, cậu vẫn sợ tôi đấy, hừ…”

“Nói thực, trước đây khi nằm mơ thấy ác mộng đều nhìn thấy thầy Thân Minh đã chết, nhưng bây giờ gương mặt xuất hiện trong cơn ác mộng thì lại là Tư Vọng 10 tuổi.”

Cậu thiếu niên sờ vào khuôn mặt mình: “Tôi đáng sợ như vậy sao?”

“Năm 2005, thầy với vai trò là con nuôi của Cốc Thu Sa, đã giới thiệu tôi vào làm ở Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã, cung cấp cho tôi rất nhiều bí mật của Cốc gia, bao gồm cả những chứng cứ phi pháp giao dịch nội bộ và hành vi hối lộ các quan chức. Lúc đó, tôi vô cùng sợ hãi, chỉ sợ bị bại lộ thì sẽ chết không có đất dung thân, thế nhưng, thầy lại hết sức tự tin, hình như từ sớm đã tuyên án tử hình nhà Cốc gia.”

“Chính là họ mười sáu năm trước đã vong tín phụ nghĩa, kết án tử hình tôi. Từ cái ngày tôi sinh ra, đã luôn tâm niệm cần phải báo thù cho mình. Tôi đã xác định bốn nhân vật: Cốc Thu Sa, Cốc Trường Long, Lộ Trung Nhạc, còn có cả… Trương Minh Tùng.”

Mã Lực giật mình, thật không ngờ trong danh sách đó còn có Trương Minh Tùng.

“Năm 2004, kể từ lần đầu tiên thầy nhìn thấy Cốc Thu Sa là đã lập nên bản kế hoạch báo thù một cách điên cuồng và liều lĩnh?”

“Người hiểu về tôi, không ai qua được Mã Lực. Tôi đã dùng hết mọi thủ đoạn, để cho Cốc Thu Sa yêu tôi một cách không thể nào thoát ra được, giống như kiếp trước yêu tôi vậy. Sau khi được cô ta nuôi dưỡng, tôi phát hiện ra tất cả các vấn đề của Cốc gia, tổng kết ra được tất cả các yếu điểm của mọi người, bao gồm cả Lộ Trung Nhạc.”

“Đúng vậy, như hộp thuốc mà thầy nhờ tôi đưa cho Lộ Trung Nhạc. Hắn ta thật là đã trở thành thái giám rồi.”

Trong ánh mắt của cậu thiếu niên khẽ lướt qua một tia lạnh lùng: “Dù sao tôi cũng vẫn chỉ là một học sinh tiểu học, chắc chắn cần phải có một trợ thủ tin tưởng được, lại là người có khả năng khống chế đại cục, mới có thể lợi dụng được Lộ Trung Nhạc, để hắn ngoan ngoãn phục vụ cho tôi, cuối cùng lật đổ nhà Cốc gia, rồi lại khiến cho anh ta tự mình cũng khó thoát khỏi lưới pháp luật. Tôi suy nghĩ rất lâu, nhân vật thích hợp nhất chính là cậu.”

“Buổi liên hoan họp mặt kỷ niệm mười năm sau tốt nghiệp, trang mạng trường và cuộc trò chuyện trên mạng QQ sau đó, là do thầy đã chủ tâm dàn dựng phải không?”

“Đáng tiếc, cuối cùng vẫn để cho tên Lộ Trung Nhạc chạy thoát! Xem ra tôi đã đánh giá thấp hắn rồi! Nếu không như vậy – một người khác cũng không đến nỗi hy sinh một cách vô ích.”

Mã Lực không hề hay biết người mà cậu thiếu niên nói đến chính là cảnh sát Hoàng Hải.

“Thầy hận anh ta như vậy sao?”

“Sau khi Cốc gia phá sản, tôi đã hóa giải được mật mã két sắt của Cốc Trường Long, lấy ra được một bức thư viết từ năm 1995. Bức thư này đã ngụy tạo bút tích của tôi, lấy danh nghĩa của tôi để viết cho Hạ Niên – chính là bạn học đại học của tôi, sau đó vào Bộ giáo dục của thành phố, rồi được mời vào làm ở Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã. Sau khi mất tích hai năm, đã được tôi phát hiện ra thi thể bên sông Tô Châu. Có lẽ là do lòng đố kị đối với tôi, nên Hạ Niên đã giậu đổ bìm leo. Nhưng người duy nhất trên thế gian này có thể ngụy tạo bút tích của tôi, chỉ có một người – Lộ Trung Nhạc.”

“Lộ Trung Nhạc và Hạ Niên đã thông đồng để hãm hại thầy?”

“Thực ra, tôi cũng không muốn họ chết, tôi chỉ hy vọng những người này sống mà phải chịu tội, như vậy mới có thể trả hết được món nợ họ đã nợ tôi.”

“Thầy Thân, thầy trở nên hơi đáng sợ rồi!”

“Con người, chính là một loại động vật như vậy, khi tất cả những người ở bên cạnh bạn đều trở nên vô cùng tàn nhẫn, bản năng chém giết của bạn sẽ được bộc phát, cuối cùng không thể nào dừng lại được, sẽ đến lúc máu chảy thành sông.”

Quay trở lại dưới đèn hoa đăng ở cổng chợ hoa-chim cảnh, Mã Lực rút chìa khóa xe ra, nói: “Tôi đưa thầy về nhà nhé.”

Một chiếc xe màu đen Porsche Cayenne SUV, cậu thiếu niên ngồi ở trên ghế phụ và thắt dây an toàn, loa âm thanh của Mã Lực đang phát bài “Tôi” của Trương Quốc Vinh.

Tôi chính là tôi/ Là một bông pháo hoa có màu sắc khác biệt/ Trên bầu trời, tôi muốn làm những quả bong bóng kiên cường nhất/ Tôi thích tôi/ Để tường vi nở ra một loại quả/ Trong sa mạc cô độc/ nở rộ rực rỡ…

Bên ngoài cửa sổ liên tục xuất hiện pháo hoa nở rộ đẹp mắt, bên trong xe bật mãi bài hát này, nhưng hai người thì im lặng không nói câu nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.