Hồ Sinh Tử

Chương 60



Ngày 19 tháng 6 năm 2013.

Ngày giỗ lần thứ mười tám của Thân Minh, càng gần đến 10 giờ tối, Trương Minh Tùng càng thấp thỏm không yên, máu trong người chảy cũng nhanh hơn, dường như muốn phá vỡ mao mạch phun ra ngoài. Ông ta kiên quyết cởi áo, quỳ sụp xuống một vòng phép, trên ngực vẽ một ngôi sao sáu cánh, làm một ký hiệu kỳ dị bằng tay – nghe nói như vậy có thể giúp cho linh hồn chuyển thế.

Một năm nay, ông quan tâm nhất là cậu học sinh Tư Vọng trong lớp mình, nam sinh đó dây dưa với một cô giáo, lãnh đạo nhà trường đã khai trừ Âu Dương Tiểu Chi, Trương Minh Tùng thân là chủ nhiệm cũng tham gia kiểm tra thảo luận công khai. Theo yêu cầu của hiệu trưởng và phụ huynh học sinh, ông ta âm thầm quan sát Tư Vọng, đặc biệt là trong mấy ngày nghỉ hè, phát hiện thấy đứa trẻ này cả ngày tập Thái Cực ở câu lạc bộ võ thuật, đối mặt với bao cát đánh đấm cực kỳ hung hãn cho đến khi hai chân rã rời.

Chuông cửa bỗng reo vang.

Hôm nay vẫn còn học sinh học thêm sao? Ông ta nhìn thời gian biểu, xác định không còn ai khác, hay là phụ huynh nào đến nhà tặng quà?

Trương Minh Tùng mặc lại quần áo cho tươm tất, thu dọn vòng phép, tiện tay mở cửa phòng, bỗng thấy một gương mặt xa lạ. Đối phương là một lão già khoảng hơn 60 tuổi, đang nhìn mình bằng sắc mặt lạnh lùng u ám.

“Ông là?”

Trong phút chốc, ông ta sực nhớ ra gương mặt này, một buổi chiều nào đó mười năm trước trong thư viện, và vô số lần khác trên tàu điện, trong khuôn viên xanh trước cổng khu nhà…

Mười giờ tối ngày 19 tháng 6.

Ông ta định kêu lên thất thanh, còn chưa kịp đóng cửa thì đối phương đã rút ra một cây gậy gỗ, đập thật mạnh vào đỉnh đầu…

Đến khi Trương Minh Tùng tỉnh lại thì đã là một tiếng đồng hồ sau đó.

Trong phòng rèm che kín mít, khắp nơi sách vở chất chồng, sàn nhà lại được thu dọn cực kỳ sạch sẽ, đồ dùng sạch bong gần như không một hạt bụi. Ông ta bị trói trong góc phòng ngủ, chân tay không cử động nổi, miệng bị nhét giẻ, đỉnh đầu nóng rực đau đớn.

Gương mặt Thân Viện Triều cực kỳ hung ác, ông ôm một cây gậy gỗ, dựng cổ áo đi đi lại lại, trông chẳng khác gì một lão đao phủ.

“Cuối cùng mày cũng đã tỉnh. Tốt quá!” Ông siết chặt lấy cổ Trương Minh Tùng, khiến mặt thầy Trương đỏ rực.

“Nghe đây! Tao biết nếu bỏ giẻ ra khỏi miệng mày, mày sẽ gào lên gọi bảo vệ, cho nên mày chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi là được rồi, nhưng cấm mày nói dối!”

Trương Minh Tùng sợ hãi gật gật đầu, tối phương tiếp tục thẩm vấn: “Mày là kẻ giết người hàng loạt, đúng hay sai?”

Ông thầy mãnh liệt lắc đầu, liền ăn ngay một cái tát.

“Căn nhà này dán đầy ký hiệu của hội tam điểm, mày tưởng mày là ai hả? Tổng thống Mỹ chắc? Mày là tên biến thái nghiên cứu thuật phù thủy và dị giáo phải không?”

Lại một lần nữa lắc đầu, lại một lần nổ đom đóm mắt.

“Ngày 19 tháng 6 năm 1995, chính mày đã giết Thân Minh, đúng hay sai?”

Trương Minh Tùng gần như nuốt nùi giẻ trong miệng mình vào, nổi hết cả gân xanh lên lắc đầu.

“Vẫn nói dối à! Mười tám năm rồi, ta không thể đợi thêm được nữa. Đêm nay, đã đến lúc rồi!” Viên kiểm sát già lại một lần nữa nhấc gậy lên, “Nếu mày dùng dao thì tao dùng gậy, có lẽ sẽ nhân từ hơn chăng.”

Thực ra, dùng gậy giết người còn dã man hơn dùng dao nhiều.

Đúng vào lúc Thân Viện Triều vung gậy lên, Trương Minh Tùng nhắm mắt lại, tựa như muốn buông xuôi, thì chuông cửa lại vang lên.

Cây gậy bị hạ xuống đất, Trương Minh Tùng thở hắt ra, tin chắc rằng mình vẫn chưa rơi đầu.

Thân Viện Triều đứng im lìm như tượng, chuông cửa reo liên tiếp ba lần ông mới lẳng lặng ra khỏi phòng ngủ, khuất sau cánh cửa đóng chặt.

Từ nghe cửa vọng ra một âm thanh trầm khàn: “Kiểm sát Thân, bác đang ở bên trong phải không? Cháu không phải là cảnh sát, cháu là Lượng đây”.

“Lượng, sao cháu lại đến đây?”

Chỉ cách một một lớp cửa, tiếng cậu thiếu niên từ ngoài truyền vào: “Cháu là u hồn, có thể đến bất cứ đâu, đêm nay cháu biết bác sẽ đến tìm ông ấy.”

“Lượng, đây là việc của bác, không liên quan đến cháu, tốt nhất cháu hãy mau rời khỏi đây đi.”

“Cháu đã nói rồi – cháu sẽ đích thân bắt con ác quỷ đó, báo thù cho bố cháu, nếu bác không mở cửa, cháu sẽ báo cảnh sát! Hoặc gọi ngay bảo vệ ngoài cổng vào.”

Cửa mở ra, dù chỉ là một khe nhỏ.

Trong khe cửa dường như không thấy ánh sáng, chỉ có thể mơ hồ phân biệt bóng người mờ mờ, cậu thiếu niên xông vào trong phòng, khóa trái cửa lại một lần nữa.

Thân Viện Triều lùi lại mấy bước: “Con trai, bác sẽ không trao cơ hội giết người cho cháu đâu.”

“Cảm ơn bác, kiểm sát Thân, bác không muốn cháu gánh trên lưng một mạng người, cùng lắm thì bác tự mình thừa nhận tội lỗi. Nhưng cháu là oan hồn, cháu không sợ luật pháp của trần gian!”

“Sao cháu tìm được đến đây?”

“Nửa tiếng trước cháu nhận được điện thoại của con gái bác – cô ấy nói bác ra ngoài từ sớm, đến giờ vẫn chưa về, bác để lại một bức thư cho cô ấy, dặn rằng đêm nay của mười tám năm trước, anh trai cô ấy bị ác quỷ sát hại, hôm nay bác phải đi báo thù.”

“Nhưng bác vẫn chưa nói muốn đi tìm ai?”

“Thân Mẫn là một cô bé ngoan, vì không biết mới nhờ cháu giúp. Cô ấy sợ bố cô ấy đi giết người, mà bác đã hơn 60 tuổi rồi, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Cô ấy không dám báo cảnh sát, dù bác có đi giết người hay không, cũng không thể để bác bị công an giam giữ được. Cháu lập tức nhận lời, đêm nay nhất định phải đưa bác về nhà.”

“Cháu biết ư?”

“Ngoài Trương Minh Tùng ra, bác không thể đi tìm ai khác nữa.”

Vừa dứt lời thì thiếu niên đã xông vào phòng ngủ.

Trương Minh Tùng nhìn thấy cậu thì hoang mang vô cùng, đây chẳng phải là Tư Vọng, học trò của mình hay sao? Sao lại đi cùng một gã xấu xa thế này?

“Bác chắc chắn hắn là tên ác ma đó chứ?” Tư Vọng quay đầu nhìn viên kiểm sát già, đồng thời cũng lôi miếng giẻ trong miệng Trương Minh Tùng ra, may mà ông ta chỉ có thể phát ra những âm thanh khò khè, không có sức lực và dũng khí gào lên, “Thầy Trương, xin lỗi thầy, em đến muộn mất rồi.”

Cậu học sinh cấp 3 ngồi xổm trước mặt thầy chủ nhiệm, cẩn thận xem xét vết thương trên người ông.

“Em đến cứu tôi phải không? Em quen ông ta ư?”

Thân Viện Triều mở to đôi mắt, nhặt gậy lên định đập ông thầy. Tư Vọng không chút sợ hãi đứng phắt dậy, cướp lấy cây gậy trong tay ông già, đập thật mạnh vào đầu mình.

Trán cậu trào máu.

Hành động giống như của kẻ ngu này khiến cả Thân Viện Triều và Trương Minh Tùng đều ngây người.

“Đúng vậy, em đến cứu thầy đây.”

Cậu để mặc cho máu chảy ròng ròng xuống cổ, xuống miệng.

Bỗng Thân Viện Triều nhớ lại thời khắc này của mười tám năm về trước, khi nhìn thấy vũng máu sau lưng Thân Minh, ông thực muốn thể nghiệm một lần cảm giác của đổ máu và cái chết.

“Con trai, cháu không phải hồn ma, đúng không?”

“Ma không chảy máu, chỉ có người sống mới cảm nhận được đau đớn.” Cậu vuốt máu trên mặt, trông càng giống ác quỷ hơn. “Cháu đã theo dõi người bác đang trói gô này ba năm rồi, cháu tin ông ta không phải là hung thủ sát hại Thân Minh.”

“Giọng lưỡi của cháu rất giống bọn cảnh sát!”

“Xin lỗi bác, cháu đã lừa bác, con trai Lượng của cảnh sát Hoàng Hải đã chết vì bệnh máu trắng từ lâu rồi, cháu và Lượng có tướng mạo cực kỳ giống nhau, nên cảnh sát Hoàng Hải mới nhận cháu làm con nuôi. Cháu tên là Tư Vọng, Tư trong tư lệnh, Vọng trong thiêu vọng. Bố cháu tên là Tư Minh Viễn, mẹ cháu tên là Hà Thanh Ảnh, cháu học trường chuyên cấp 3 Nam Minh, hết hè này là lên lớp 12, người này là thầy chủ nhiệm lớp của cháu.”

“Nhưng tại sao cháu lại làm vậy?”

“Vì cảnh sát Hoàng Hải đã qua đời – Ông ấy chẳng khác gì bố nuôi của cháu. Cháu đã đọc tất cả các tư liệu vụ án, kẻ giết chết con trai bác, là một người khác!”

“Dựa vào đâu mà nói vậy?”

“Cháu biết kẻ đó là ai!”

Thân Viện Triều trầm mặc rất lâu, cuối cùng thân thể cũng mềm trở lại. Tư Vọng nhân cơ hội cởi trói cho Trương Minh Tùng, đồng thời cũng nói nhỏ vào tai ông thầy: “Thầy Trương, xin thầy đừng gây ra những hành động báo thù hay quá khích.”

“Cảm ơn em, trò Tư Vọng.”

Ông ta rất thành thật, không ngừng vận động gân cốt, trốn sau góc tường, không bỏ trốn cũng không kêu gào.

Tư Vọng ôm lấy ông già đang quỳ trên mặt đất: “Đêm nay cháu tới đây, vừa là để cứu thầy ấy, vừa là để cứu bác – nếu bác giết người này, bác sẽ trở thành kẻ có tội, thậm chí có thể bị tuyên án tử hình, cháu không muốn thấy bác bị bắn chết. Nếu bác chết rồi, con gái bác phải làm sao đây?”

“Mười tám năm nay, mỗi giờ mỗi khắc, bác đều nhớ đến nó, chưa một giây phút nào phai nhạt, thậm chí còn ngày một rõ ràng hơn. Đời này bác nợ nó quá nhiều, khi nó còn sống chưa bao giờ bù đắp được cho nó, bác chỉ muốn thông qua việc báo thù cho nó mà chuộc tội, dù có phải liều cái mạng già này. Gương mặt nó… cháu không biết được đâu.”

“Bác sai rồi, đất bụi của mười tám năm quá dày, bác sẽ không nhận ra anh ấy nữa đâu. Dẫu bác có giết người này, Thân Minh cũng chẳng thể nào sống lại. Bác hãy buông tay đi.”

Những giọt lệ già nua lã chã trên gương mặt Thân Viện Triều, ông nói: “Câu này, bác đã tự khuyên mình bao nhiêu năm nay. Giờ đây, rốt cuộc cũng phải buông tay rồi sao?”

Tư Vọng đỡ Trương Minh Tùng dậy: “Thầy Trương, ông ấy sẽ không gây bất kỳ nguy hiểm gì cho thầy nữa, nhưng em xin thầy đồng ý với em một chuyện.”

“Cứ nói đi!” Trương Minh Tùng run rẩy túm lấy cậu như túm lấy phao cứu sinh: “Em nói gì tôi cũng đồng ý!”

“Sự việc đêm nay, em thay mặt bác ấy xin lỗi thầy, chẳng qua ông ấy chỉ quá nhớ đứa con trai đã qua đời, xin thầy hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, càng không nên báo cảnh sát, có được không ạ? Chỉ cần thầy đồng ý, Tư Vọng nguyện vì thầy làm bất cứ chuyện gì!”

“Được, tôi đồng ý, giữ mồm giữ miệng, mỉm cười xóa hết ân oán!”

Đến lúc này rồi mà Trương Minh Tùng còn nói rõ là văn hoa, Tư Vọng nhỏ giọng khẽ bảo: “Cảm ơn thầy, em sẽ báo đáp thầy!”

Sau đó, cậu túm lấy viên kiểm sát già: “Mau đi thôi!”

Tiện tay cậu nhặt luôn cây gậy cùng với sợi dây trói Trương Minh Tùng, những thứ này đều có thể trở thành tang chứng.

Hai người vội vã rời khỏi căn nhà ở tầng 7, nhân lúc đêm khuya rời khỏi khu vực này, bảo vệ không chú ý lắm, cho rằng hai bố con nhà này đưa nhau đi học thêm.

Tư Vọng vẫy một chiếc taxi lại, nói ra chính xác địa chỉ nhà Thân Viện Triều, mười rưỡi tối, mười tám năm trước, vào giờ này, Thân Minh đã là một xác chết.

Trên đường đi, Thân Viện Triều không nói một lời. Mái tóc ông rối tung, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào đêm đen, tưởng tượng nỗi đau khổ của người khi bị giết, và cả nỗi cô đơn vô biên sau khi lìa đời.

“Xin hãy đồng ý với cháu, sau này không làm như vậy nữa – chuyện báo thù này, cứ giao cho cháu là được rồi.”

“Nhưng cháu vẫn là một đứa trẻ.”

“Thực ra, cháu sớm đã lớn rồi.”

Không hiểu tại sao, Thân Viện Triều bỗng nhớ lại hơn ba mươi năm về trước. Có lẽ khi người ta tuổi càng cao, thì những ký ức về thời trai trẻ lại càng thêm rõ ràng…

“Thực ra Thân Minh là con riêng của bác, nó và Thân Mẫn là anh em cùng bố khác mẹ, mà mẹ của nó đã qua đời từ năm nó 7 tuổi rồi.”

“Cháu biết.”

“Còn nhớ ngày Quốc tế lao động năm đó, bác vẫn còn chưa kết hôn, có đưa Thân Minh đi công viên Nhân Dân chơi một lần. Đó là ngày vui vẻ nhất của nó khi còn bé, nó ngồi vòng quay ngựa gỗ, mua một quả bóng bay năm hào, uống một bình nước cam hai xu… ”

“Con vẫn chưa quên.”

“Con trai, cháu vừa nói gì?”

Ông già nghi hoặc nhìn vào mắt cậu, Tư Vọng quay đầu ra ngoài cửa xe, ánh đèn chói mắt dội vào, những sợi tóc tơ sau gáy cậu hơi dựng đứng. Xe đi tới cổng khu nhà nhỏ, cậu đưa Thân Viện Triều tới trước vườn hoa dưới nhà, khung cửa sổ tầng 4 vẫn sáng đèn. Nếu ông không về, có lẽ Thân Mẫn sẽ đợi suốt đêm.

“Mười tám năm trước, bốn mươi chín ngày sau khi Thân Minh chết, bác có mời đạo sĩ đến gọi hồn cho nó.”

“Bác là đảng viên cộng sản lão thành, là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, sao lại tin vào những thứ đó?”

“Có người nói với bác rằng, nơi con trai bác gặp nạn, âm khí rất nặng, quỷ hồn sau khi chết đi sẽ vĩnh viễn bị giam dưới địa ngục, chỉ có chiêu hồn mới có thể dẫn lối cho nó quay về, ít nhất cũng có thể đến thăm bác vào ngày cô hồn hàng năm, rồi sau đó có thể đầu thai sang kiếp mới.”

Thân Viện Triều nói nghiêm túc lạ thường, không biết là ông già rồi hồ đồ hay đã thay đổi tín ngưỡng. Thực ra, đó cũng chỉ là do có người muốn lừa tiền mà nói vu vơ vậy thôi.

Khi tiễn ông vào thang máy, Tư Vọng khẽ nói: “Xin lỗi bác, hai năm nay cháu cứ luôn lừa dối bác.”

“Không sao, chẳng thà ta tin đó là thật, chẳng thà ta có cơ hội gặp lại con trai ta.”

Trên hành lang, cậu thiếu niên nắm chặt tay ông, bàn tay đẫm mồ hôi khẽ run rẩy, bàn tay của người sống một trăm phần trăm: “Trên đời này không có ma quỷ, xin bác đừng tìm vong hồn của Thân Minh nữa!”

Lời còn đang nói, đã đến cửa nhà, Thân Viện Triều cúi đầu lùi lại một bước, có lẽ là vì không còn mặt mũi nào nhìn con gái, vẫn là Tư Vọng thay ông nhấn chuông cửa.

Thân Mẫn vội vàng mở cửa, cô nhìn thấy gương mặt của cậu thiếu niên trước, rồi ngay sau đó hân hoan ôm chặt lấy bố mình. Khi cô dìu bố vào nhà, Tư Vọng đã nhanh như cắt chạy ra thang máy, Thân Mẫn hoài nghi, liệu có phải cậu ta là hồn ma thật hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.