Lộ Trung Nhạc khoác túi hành lý bước vào khu chợ đêm Thất Tiên Kiều, càng đứng trong khu vực đông đúc ồn ã thế này hắn lại càng cảm thấy an toàn, như người ta thường nói nơi lý tưởng nhất để giấu một giọt nước chính là trong biển lớn vậy.
Hắn lục lấy chiếc điện thoại trong túi quần, nếu ấn nút này hắn sẽ kết liễu số phận của hai kẻ khác.
Trước khi ra khỏi ngôi nhà hung trên đường An Tức, hắn đã chuẩn bị sẵn mấy thùng xăng cùng với thiết bị bắt sóng dẫn cháy nổ mà hai tháng nay hắn dày công thiết kế. Chỉ với hai chiếc điện thoại di động và vài mạch điện phế liệu, khi điện thoại A gọi vào điện thoại B, thiết bị sẽ phát ra sóng dẫn nổ. Không khéo hắn còn đi xin cấp bản quyền sáng chế phát minh được ấy chứ. Đấy chính là sở trường chuyên môn duy nhất của Lộ Trung Nhạc, cũng xem như không uổng phí năm xưa hắn học khoa kỹ thuật điện tử.
Cả khu phố chỉ có duy nhất một quán Điểm tâm huyện Sa, trên cửa lóng lánh ánh đèn vàng và đỏ, bên trong vọng ra tiếng ùng ục của bếp lẩu, vài cậu thanh niên vừa hết ca đêm ở quán cắt tóc gội đầu đang ăn bánh chẻo hấp và miến trộn.
Hắn ngồi xuống gọi một bát mì vằn thắn, kín đáo đưa mắt nhìn xung quanh – có người vừa bước ra từ nhà bếp – cậu thiếu niên mỏi mệt trên trán có vết bớt màu xanh.
“Lộ Kế Tông.”
Âm thanh không to không nhỏ khiến cậu thiếu niên nghi hoặc quay đầu, Lộ Trung Nhạc lập tức ngẩng cao đầu, để cho cái bớt trên trán mình càng thêm bắt mắt dưới ánh sáng đèn.
“Ông đã gọi điện cho tôi có phải không?”
“Phải, cậu đã tan làm chưa?”
“Vừa hết ạ.” Lộ Kế Tông ngồi xuống trước mặt hắn, dáng người cao gầy, gương mặt góc cạnh vẫn còn phảng phất chút non nớt, rất nhiều người còn tưởng cậu ta là học sinh cấp 3, “Cô Tiểu Chi có việc gì sao?”
“Thực ra, ta không phải là luật sư gì cả.”
Lộ Kế Tông trầm mặc một lát rồi nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện. Ánh mắt của đối phương cứ chăm chăm dính chặt lấy cậu một cách kỳ dị, khiến cậu có cảm giác trên mặt mình sắp bị khoan một lỗ to đùng.
Tất nhiên cậu cũng nhận ra cái bớt màu xanh trên trán đối phương.
Cậu nhớ mẹ cậu từng nói: “Kế Tông, trên mặt bố của con cũng có cái bớt giống như con.”
Dù chưa từng gặp bố mình nhưng gương mặt mang bớt xanh ấy luôn ẩn hiện chập chờn trong tâm trí Lộ Kế Tông. Hình ảnh ấy vừa giống như tấm áp phích hình các ngôi sao Hàn Quốc dán trên đầu giường cậu, vừa giống với di ảnh trong khung đen trong lễ truy điệu của ông bà ngoại cậu.
“Ông là…”
Đôi môi 19 tuổi run rẩy, vô duyên vô cớ bỗng nhớ tới những con quái vật và những cây đồ đao trong DOTA.
Lộ Trung Nhạc gật đầu, lặng lẽ mỉm cười rồi lại cúi mặt xuống: “Con à, ta là bố của con đây.”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt phải không?”
Bàn tay giấu dưới gầm bàn của cậu thiếu niên siết chặt thành nắm đấm, bên tai văng vẳng giọng nói khàn khàn – bố mày là một tên súc sinh ích kỷ, hắn vốn không hề muốn mày được sinh ra trên đời, mày nhất định phải nhớ lấy lời ông ngoại!
Đó là di ngôn ông nội thì thào vào tai cậu trước lúc lâm chung, năm đó cậu học lớp 4.
Lúc này, đủ thứ mùi vị tỏa ra từ quán Điểm tâm huyện Sa, Lộ Trung Nhạc xoa đầu con trai: “Kế Tông, ta luôn dõi theo sự trưởng thành của con.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông.”
Lộ Trung Nhạc đang nói dối, Lộ Kế Tông cũng không nói thật. Mẹ cậu luôn giữ tấm ảnh của Lộ Trung Nhạc, thỉnh thoảng giữa đêm khuya thanh vắng lại lấy ra xem. Nhưng đến năm con trai học cấp 2, tấm ảnh đó đã biến mất. Chị ta lo lắng tìm khắp nơi. Thực ra bức ảnh đó đã bị Lộ Kế Tông lấy trộm rồi đem đốt trụi. Cậu nhìn tấm ảnh của “bố” cuộn cháy thành tro trong đám lửa, trong lòng dậy lên cảm giác khoan khoái khó tả, tựa như chính tay mình tống ông ta vào trong lò hỏa thiêu vậy.
“Xin lỗi, trước đây ta từng có vợ, sau đó lại lưu lạc góc bể chân trời.”
“Bởi vì, ông là tội phạm giết rất nhiều người, đang bị truy nã.”
May mà thằng bé này chỉ hạ giọng thì thào, sắc mặc Lộ Trung Nhạc tái mét: “Ai bảo con vậy?”
“Cô Tiểu Chi.”
Nghe thấy cái tên này, Lộ Trung Nhạc vô thức đút tay vào túi quần, bất cứ lúc nào cũng có thể ấn nút. Nhưng hắn kiềm nén được cảm xúc, mỉm cười bảo: “Đúng thế, cô ấy là em họ của bố, nhưng lại mắc chứng hoang tưởng, thích nói những điều không đúng sự thật.”
Rồi Lộ Trung Nhạc gọi hai lon nước ngọt, mở một lon đưa cho con trai. Cậu thiếu niên uống một hơi hết sạch, để lại vệt nước bên khóe miệng: “Ông muốn nói gì với tôi?”
“Ta chỉ muốn gặp con một lần, trò chuyện với con, rồi sau đó sẽ lại biến mất.”
“Mấy năm nay ông đã bao giờ đến gặp mẹ tôi chưa?”
“Ta gặp rồi, bà ấy rất nhớ con.”
Lộ Kế Tông không hề biết rằng mẹ của mình đã bị gã đàn ông trước mặt giết chết.
“Ông biết không, từ nhỏ tôi đã không có bố, tất cả mọi người đều gọi tôi là con hoang, đứa nào cũng thích bắt nạt tôi, dìm tôi xuống rãnh nước đấm đá. Mỗi lần bị đánh đến chảy máu đầu quay về, mẹ cũng chẳng dám đi đòi lại công bằng cho tôi, chỉ ôm đầu tôi cùng khóc, những lúc đó tôi luôn nghĩ – rốt cuộc bố mình là người như thế nào?” Ánh mắt của cậu thiếu niên giống hệt như của một chú chó hoang đang chờ bị giết thịt.
“Ta xin lỗi, con phải biết rằng trên đời này có rất nhiều chuyện mà chúng ta chẳng thể nào thay đổi được.”
Nhìn chiếc bớt xanh trên mặt gã đàn ông, Lộ Kế Tông nhớ đến lời dặn dò của Tiểu Chi, cậu dựa vào lưng ghế hỏi: “Cô Tiểu Chi giờ ở đâu? Sao cô ấy không đến cùng ông?”
“Cô ấy có chút việc không thể đến được.”
“Ồ, tôi hơi nhớ cô ấy đấy.”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay giấu dưới gầm bàn của Lộ Kế Tông đã mở điện thoại. Cậu giả vờ sửa sang gấu áo rồi ấn nút gọi số điện thoại quen thuộc nhất.
Hai giây sau, cậu nghe thấy bài hát “Mối tình đầu” của Hikaru Utada. Chuông điện thoại phát ra từ túi hành lý của Lộ Trung Nhạc, hắn thản nhiên mở túi, trên màn hình hiển thị tên của Lộ Kế Tông, nhưng hắn làm ra vẻ không nhìn thấy, nhanh chóng tắt điện thoại của Tiểu Chi, tháo pin ra. Trong túi hắn còn cất cả điện thoại của Tư Vọng, hắn cũng tháo nốt pin ra khỏi máy cậu để không còn ai có thể lần ra được tung tích.
Lộ Kế Tông chậm rãi đứng lên, mặt tỉnh bơ nói: “Tôi muốn dẫn ông đi xem một thứ.”
“Kế Tông, khoan đã!” Hắn nói vào tai cậu, “Con có thể gọi ta một tiếng bố được không?”
“Tôi sẽ gọi! Cứ đi với tôi cái đã.”
Lộ Kế Tông dẫn hắn đi vào nhà bếp, bên trong đang nghi ngút mùi dầu mỡ và khói bếp bên trên ngọn lửa hừng hực. Cậu thiếu niên cúi người rút ra một thứ gì đó.
“Bố!”
Đó là lần đầu tiên Lộ Kế Tông thốt ra từ ấy. Từ năm 5, 6 tuổi, cậu đã hy vọng xiết bao được bố bế trên vai, được ngửi mùi mồ hôi từ tóc và cổ bố.
“Con trai!”
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, huống hồ nơi bố con ôm chầm lấy nhau này cũng hơi kỳ quặc – nhà bếp của tiệm Điểm tâm huyện Sa. Hắn ôm chặt lấy con trai, mặt gần như dán sát vào cậu, nhiều năm lạnh lẽo lẩn trốn khắp nơi, đây là lần đầu tiên hốc mắt hắn đầy lệ nóng. Giờ hắn có chết cũng không còn gì hối hận.
Bỗng nhiên, lồng ngực Lộ Trung Nhạc dội lên đau đớn.
Hắn muốn phát ra âm thanh gì đó, nhưng cổ họng dường như tắc nghẹn, hắn ôm lấy ngực cho đến khi gương mặt trở nên đỏ rực, một dòng chất lỏng nóng hổi trào ra. Cuối cùng, đứa con trai buông bố nó ra, đứng thở hổn hển bên bệ bếp lò, vạt áo thấm đầy máu, trong tay nắm chặt một con dao thái rau.
Miệng Lộ Kế Tông cũng dính máu tươi, không biết là của bố hay của cậu? Cậu thiếu niên chầm chậm bước ra khỏi nhà bếp, người đàn ông đang ôm ngực trước mắt lảo đảo lui về phía sau. Người trong quán gào lên thảm thiết, đám thợ cắt tóc cũng hoảng hồn chạy mất dạng… Người mà Lộ Kế Tông cảm thấy có lỗi nhất chính là ông chủ quán Điểm tâm huyện Sa, liệu ông có phải dẹp tiệm vì hành động lỗ mãng này của cậu hay không?
Ba năm trước, vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 2, cậu do dự mãi mới lấy đủ dũng khí tặng cho Tiểu Mai, bạn nhảy Audition trên mạng sống ở nhà bên cạnh một bó hoa hồng. Cậu phải để dành tiền tiêu vặt nửa năm mới mua được. Tiểu Mai vui vẻ nhận lấy đóa hoa rồi bỏ đi theo anh chàng đẹp trai học trường cảnh sát, trước khi đi chỉ ném lại một câu: “Bạn trai tớ nói có một tên tội phạm bị truy nã trông rất giống cậu, chắc hắn chính là bố cậu phải không?”
Lộ Kế Tông âm thầm thề – nếu đời này gặp được bố, cậu sẽ giết ông ta.
Nhếch nhác rời khỏi quán Điểm tâm, cậu đến ngã tư đường nườm nượp người qua lại, tiếng sấm giữa đêm đen lởn vởn vần vũ, nhưng chẳng thấy hạt mưa nào rơi xuống, chỉ có những con dơi đập cánh múa lượn. Cậu thiếu niên gục đầu xuống trong cơn hoảng loạn, nhìn xuống con dao thấm máu trong tay. Cuối cùng cậu đã trở thành tên đồ tể trong DOTA rồi. Cậu như trở về những tháng năm sống trong thị trấn nhỏ phương nam đó, khi cậu ngồi trước màn hình trong quán net chém phầm phập từng nhát xuống người đàn ông có cái bớt xanh trên trán.
Quái thú khổng lồ, cuối cùng mày cũng tới.
Ông bố bị cậu ta chém chết vô số lần trong tưởng tượng giờ đang đầm đìa máu nằm vật bên vệ đường, vô số người trong chợ đêm vây lấy chỉ trỏ nhưng chẳng một ai dám lại gần cứu ông ta.
Lộ Trung Nhạc chớp chớp mắt, ngước nhìn lên bầu trời đêm bị ô nhiễm bởi ánh sáng đèn, nơi những đám mây đen chứa đầy phong ba đang ập tới. Hắn nhớ xiết bao sao trời trên cánh đồng hoang bên đường Nam Minh, còn cả cậu thiếu niên tên là Thân Minh ấy nữa – gần hai mươi năm đã trôi qua, hắn vẫn không ngừng phỏng đoán về cái chết, không biết rốt cuộc khi bị dao đâm trúng tim, người ta sẽ đau đớn đến mức nào?
Không nhìn thấy gương mặt 19 tuổi, chỉ có những khuôn mặt hoặc lạnh lùng cười nói hoặc kinh hoàng sợ hãi của đám người qua đường. Hắn rất muốn gào lên thật to: Chính tôi tự lấy dao đâm mình đấy, không phải thằng bé kia làm đâu, nó không phải là kẻ giết người.
Thế nhưng một cục máu đã chặn ngang khí quản, hắn chẳng thể thốt ra dù chỉ một từ.
“110 đến rồi.”
Có ai đó trong đám người hô lớn, bàn tay đẫm máu tươi của Lộ Trung Nhạc lần mò vào trong túi quần, trong đó vẫn còn chiếc điện thoại mà chỉ cần ấn phím tắt thôi thì sẽ…
Không kịp đi đầu thai à?
Giọt máu cuối cùng sắp chảy cạn, trong cơ hoảng hốt hắn thấy cảnh sát đội chiếc mũ lớn đang cúi người kiểm tra xem hắn có còn thở hay không.
Thôi được, vẫn còn sót lại một, chút, sức, lực, cuối, cùng.