Hồ Sơ Bóng Tối

Chương 14: Cuốn sổ tử thần



“Tiếng gì thế nhỉ?” Tôi nói vu vơ một câu. Viện trưởng Hùng không nói gì, nhưng tôi chắc ông ấy cũng đang nghĩ giống tôi.

Sau một hồi im ắng, tôi lại chợt nghe thấy có tiếng chìa khóa va vào nhau truyền từ đâu tới. Không đợi viện trưởng Hùng lên tiếng, tôi cao giọng hỏi: “Có ai ở đó à?”

Đáp lại tôi là bốn bề vắng lặng như tờ, gió lạnh sau lưng đột ngột ập tới khiến tôi khẽ run rẩy. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, hành lang sáng trưng, hoàn toàn không xuất hiện một bóng người. Trong khi các tiếng động liên tiếp vừa rồi nghe lại có vẻ rất gần đây.

“Cháu còn nhớ cái tin đồn mà bác vừa kể không?” Viện trưởng Hùng đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Cháu có nhớ.”

“Ừm, khi trời chợp tối thì không nên đi lang thang trong bệnh viện một mình đâu. Cháu có thể nhìn thấy thứ cháu không nên thấy đấy.” Viện trưởng Hùng nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, rồi lặng lẽ đi dọc dãy hành lang.

Tôi nán lại hành lang một lúc, đợi cho bóng viện trưởng Hùng khuất hẳn sau cửa thang máy, mới quay bước vào trong. Ngay khi tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, đầu bên kia hành lang chợt có tiếng giày cao gót vang lên.

Theo phản xạ, tôi quay ngắt bốn lăm độ về phía phát ra tiếng động. Ngoại trừ mấy cái bóng đèn, ở đó chẳng có thứ gì.

Phải chăng là tôi đang tưởng tượng? Nhưng chính viện trưởng Hùng cũng nói đã có nhiều người trông thấy thứ gì đó.

Những chuyện ly kỳ và đáng sợ tôi gặp từ trước đến giờ đúng là không ít, đối với tôi mà nói, nếu tin đồn trong bệnh viện này là sự thật cũng chỉ như thêm một câu chuyện ma quái vào trong hồ sơ PV.

Nhưng có gì đó khiến tôi không nghĩ được như vậy, tôi không biết chính xác nó là loại cảm giác gì, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi với tiếng giày cao gót đang trở nên lớn dần.

Ngay khi âm thanh quái dị này chỉ còn cách tôi chục bước chân, tôi vội đi nhanh vào phòng và đóng sập cửa lại.

Chú Ân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường cũng đã trông thấy cảnh này, chú ấy chưa vội hỏi tôi điều gì, mà hướng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú ra cửa.

“Lại là tiếng giày cao gót đó à?” Sau một hồi im lặng, chú Ân hỏi tôi.

“Chính là nó. Cháu chưa bao giờ thực sự trông thấy hình dáng thật sự sau tiếng bước chân ấy.”

“Khi nào thời điểm đến, cháu tự khắc sẽ nhìn thấy thứ nên thấy thôi.” Chú Ân trầm giọng. “Nhân tiện, chú không tin tưởng lão Viện trưởng cho lắm.”

Câu sau cùng này của chú Ân làm tôi cảm thấy thực sự kinh ngạc. Theo như tôi thấy thì tất cả những người biết đến Viện trưởng không phải qua truyền thông, cũng đều rất yêu mến ông ấy. Chú Ân trông rất nghiêm túc, tôi nghĩ chú ấy không phải đang nói đùa.

“Tại sao chú lại nghĩ vậy?” Tôi tỏ rõ sự thắc mắc.

“Hôm qua Viện trưởng có ghé qua đây không biết vì việc gì, bọn chú có nói chuyện phiếm một lúc. Nhìn cách ứng xử và giao tiếp của ông ta giống như đã được tập luyện rất nhiều từ trước, thực ra cái này là kỹ năng sống nên cũng khá dễ hiểu. Nhưng ông ta tỏ rõ sự thiếu chuyên nghiệp và cực kỳ cứng ngắc, đặc biệt là ánh mắt sặc mùi giả tạo.”

Tôi thật sự cảm thấy rất sốc khi nghe chú Ân nói ra điều này, một phần vì tôi rất biết ơn Viện trưởng Hùng, phần vì nếu đúng như chú nói thì tại sao tôi lại không thể tự nhận ra điều đó?

“Cháu có từng nghe đến Người Rỗng chưa?” Chú Ân nheo mắt nhìn tôi.

“Cháu chưa, Người Rỗng là sao ạ?”

“Nếu nói miệng thì quá dài dòng.” Chú Ân xoay người mở trong ngăn kéo lấy ra chiếc điện thoại cảm ứng, sau đó chú mở thư viện ảnh lên chỉ cho tôi xem bức ảnh chụp một cuốn sổ. “Ngày mai khi đến đây hãy cầm cuốn sổ này theo, chú để nó trên bàn dưới phòng thí nghiệm. Chìa khóa lát nữa chú sẽ đưa cho cháu sau.”

Tôi gật đầu đang định nói gì đó thì chú Ân lại tiếp lời: “Nhớ là chỉ cầm cuốn sổ đến đây thôi, tuyệt đối không được mở nó ra. Không phải vì chú muốn tỏ ra thần bí hay giấu thông tin cho riêng mình, mà là cuốn sổ này có những thứ mà cháu không được phép biết.”

Nghe những lời chú Ân nói, tôi đột nhiên có cảm giác sống lưng lạnh toát, tôi bắt đầu thấy sợ khi phải đến nhà chú để lấy cuốn sổ.

“Thế nếu cháu lỡ đọc được những thứ mà cháu không được phép biết thì sao?”

Yết hầu chú Ân chậm rãi lên xuống như đang suy xét điều gì đó, chú nói: “Những điều này khi đến lúc cháu sẽ tự biết, nhưng không phải bây giờ. Chỉ cần cháu đọc hết những thứ trong cuốn sổ đó trong thời điểm hiện tại, mọi thứ sẽ kết thúc, thậm chí…”

Tim tôi đập thình thịch như búa bổ trong lồng ngực chỉ để chờ đợi câu nói tiếp theo của chú Ân, nhưng không có gì cả, chú ấy đột ngột dừng lại tại đó.

Căn phòng một lần nữa lại rơi vào sự im lặng u ám. Chú Ân vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt chú mở to xoáy sâu vào trong đáy mắt tôi. Nhưng tôi lại không cảm thấy sợ hãi như mọi lần, mà ngược lại chính chú ấy mới đang dần có sự biến sắc trên gương mặt.

“Nói chung, việc chú nhờ cháu làm lần này là cực kỳ mạo hiểm, mong cháu hãy làm theo lời chú.”

Nghe chú Ân nói xong, đầu tôi rối như tơ vò, thậm chí tôi suýt chút nữa quên mất rằng mình vừa sợ hãi khi bị tiếng giày cao gót đuổi theo.

Tôi tự hỏi rốt cuộc có gì trong cuốn sổ mà tôi lại không được phép biết?

“Không phải không được biết mà là chưa đến lúc cháu được phép biết.” Chú Ân đột ngột lên tiếng khiến tôi giật mình.

“Chú đọc được suy nghĩ của cháu à?”

“Làm gì có chuyện đó.” Chú Ân cau mày nhìn tôi. “Cháu tự bày ra điều đó trên khuôn mặt rồi kìa, chú chỉ đoán thôi.”

Tôi sượng sùng khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sáng hôm sau, tôi có môn Thể Dục trên trường, còn chục phút nữa buổi học mới bắt đầu, nên tôi ngồi suy nghĩ một mình trên ghế đá trước hồ.

“Mày tò mò muốn chết vì thứ ở trong cuốn sổ đúng không?” Một giọng nói lạnh lẽo phả vào tai tôi, sống lưng tôi lạnh buốt. Tôi vội đứng bật dậy, ngó nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy có ai khác ngoài tôi.

“Vậy thì cứ đọc thôi!” Giọng nói kỳ quái lại một lần nữa gào lên bên tai tôi, tôi giật mình bịt chặt hai tai lại. Điều đáng sợ ở đây là tôi có cảm giác nó đến từ trong đầu tôi, chứ không phải ở đâu khác.

Hai phút đồng hồ trôi qua, khi không còn tiếng nói nào nữa, tôi mới từ từ bỏ hai tay ra khỏi tai mình. Một bạn học cùng lớp của tôi đã trông thấy cảnh tượng đó, cô ấy bèn tiến lại gần bắt chuyện với tôi: “Cậu bị sao đấy? Đầu cậu đau à?”

“Mình không sao đâu. Ban nãy cậu có nghe thấy ai nói gì quanh đây không?” Tôi buột miệng thốt ra một câu hỏi đầy ngớ ngẩn, đúng như tôi nghĩ, cô bạn tên Thu kia lắc đầu bảo không.

Tôi lấy lý do bản thân đang cảm thấy hơi mệt để trốn vào trong nhà vệ sinh. Ngay khi tìm thấy một cái bồn cầu gần nhất, tôi liền nôn thốc nôn tháo mặc dù sáng nay chưa bỏ thứ gì vào bụng.

Điều đầu tiên tôi nghĩ đến trong đầu khi ngực và cổ họng đang quặn thắt để đào thải dịch vị dạ dày, đó là tìm đến chỗ Minh Vũ. Chỉ có cậu ta mới có thể cứu lấy tôi lúc này.

Tôi cảm thấy đôi chân mình không còn đứng vững nổi, mọi cảnh vật trước mắt nhòe dần đi theo từng tiếng nhịp đập trong lồng ngực. Cơ thể tôi sau đó dần chìm vào bóng đêm từ lúc nào không hay.

Không biết là qua bao lâu, bên tai tôi đột nhiên có âm thanh xì xào, tiếng bước chân, thậm chí còn có cả giọng đùa cợt của đám con trai.

Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm dài trên một chiếc giường đơn phủ ga trắng toát. Nhìn cô Hoài ngồi góc phòng, tôi nhận ra mình đang ở trong phòng y tế của trường, hẳn là trước đó tôi đã bị ngất đi.

Nhưng còn đám con trai đứng ở ngoài cửa kia là sao vậy?

Nhìn sang bên cạnh, tôi nhanh chóng có được câu trả lời. Là Minh Vũ. Cậu ta ngồi tựa lưng vào tường nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi cũng gật nhẹ đầu ra hiệu cho cậu ta, bây giờ tôi đang nghĩ cách làm thế nào để lái câu chuyện đi không cho Minh Vũ biết đến nội dung cuộc trò chuyện hôm qua của tôi và chú Ân.

Minh Vũ sáng nay không có lịch học trên trường, cậu ta tới đây vì nghe tin tôi bị ngất trong nhà vệ sinh. Không khó hiểu lắm khi mà đám con trai đứng ngoài cửa bàn tán trêu trọc cậu ta.

Bọn họ không biết được rằng Minh Vũ vội vã tới đây chỉ để tìm hiểu xem, liệu có phải tôi lại gặp Mystic nữa hay không mà thôi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong đáy mắt cậu ta.

Buổi sáng nhanh chóng kết thúc, tôi và Minh Vũ mỗi người ngồi một bên của chiếc ghế đá. Cả hai đều im lặng. Tôi không tài nào biết được Minh Vũ đang suy nghĩ điều gì, tôi cảm thấy những gì cậu ta viết vào hồ sơ đều không phải suy nghĩ thực sự của cậu ta.

Cuối cùng, tôi vẫn quyết định lên tiếng trước: “Ông đang che giấu điều gì có phải không?”

Đôi vai Minh Vũ khẽ run lên khi nghe tôi hỏi, cậu ta không quay sang nhìn tôi, trầm giọng đáp: “Phải…”

“Vậy đó là điều gì? Điều gì khủng khiếp đến nỗi ông không thể nói sự thật với tôi?”

“Đó là về tôi.” Minh Vũ đột ngột quay sang nhìn tôi, đôi mắt cậu ta lúc này trống rỗng như thể đã cạn kiệt cảm xúc. “Tôi biết bà là ai, biết những người xung quanh mình là ai. Nhưng tôi lại chẳng thể biết tôi là ai. Bà không biết một ngày bỗng dưng nhận ra, bản thân chẳng nhớ bất kỳ ký ức nào của thời thơ ấu nó kỳ quái thế nào đâu, nhất là ở trong đó còn cất giấu một sự thật vô cùng khủng khiếp về con người của tôi nữa.”

“Không… Ông không biết tôi là ai đâu.” Tôi có thể nhận ra bờ vai mình đang run lên mạnh mẽ, tôi thấy giọng mình lạc hẳn đi.

Cậu ta cứ tưởng chỉ có mình mới có một quá khứ đầy kinh khủng, cậu ta đâu biết rằng quá khứ của tôi mới thật sự là cơn ác mộng! Cho đến giờ, những vết sẹo ấy vẫn còn ngứa ngáy mỗi khi ngoài trời thay đổi thời tiết.

“Nguyên này, tôi có cảm giác chuyện chúng ta là người duy nhất sống sót trong vụ thảm kịch đó không phải sự trùng hợp.”

Tôi ngạc nhiên, trông Minh Vũ không có vẻ gì là đang nói vu vơ.

“Vậy ông nghĩ thế nào?”

Minh Vũ nhíu chặt mày nhìn tôi nhưng lại dường như không nhìn thẳng vào tôi. “Tôi nghi ngờ kẻ đứng đằng sau thảm kịch nọ cố ý để chúng ta sống.”

“Sau khi đã truy sát chúng ta đến gần như mất hết tất cả ư?”

“Phải, vì một mục đích nào đó.”

Tôi không biết tại sao Minh Vũ lại có suy nghĩ này, nhưng điều đó không phải là không có cơ sở. Khi mà một kẻ có khả năng giết hơn chục mạng người chỉ trong nháy mắt, lại để sót hai sinh viên đại học nhỏ bé hơn cả.

Mà, cho dù có nghĩ nát óc đi nữa cũng chẳng thể tìm ra được sự thật thực sự phía sau. Vì nếu chuyện dễ dàng như vậy, chúng tôi đã có được chút manh mối gì đó trong một năm qua rồi.

Tôi nghĩ bản thân nên tập trung vào hiện tại, tôi vẫn còn phải đối mặt với chuyện chú Ân nhờ vả.

Dù không thực sự muốn, nhưng tôi nghĩ mình sẽ làm trái lại lời chú Ân và mở cuốn sổ đầy kỳ bí kia ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.