Tôi không kiềm chế nổi, buột miệng thốt lên một tiếng.
Trước mặt tôi lúc này như thể một địa ngục máu, nếu như đổi lại là ai đó khác có tâm lý yếu hơn, đảm bảo sẽ bị dọa cho bất tỉnh ngay tức khắc.
Ở chính giữa căn phòng có một người đang quỳ, đôi tay trói chặt vào hai thanh sắt dựng đứng. Phần lưng của người đó đã bị cắt mất da thịt, toàn bộ khung xương sườn bị bẻ gãy và kéo sang hai bên trông giống như sải cánh đại bàng.
Đây chính xác là phương pháp hành hình “cánh đại bàng”, mà tôi đã từng được thấy ở một chương trình lịch sử.
Tôi né tránh cái xác “đại bàng” bằng cách đi vòng sang bên phải, ở đó có một chiếc bàn con kê sát vách tường. Mở hộc bàn ra, tôi thấy một cây đèn pin nhỏ và vài tờ giấy.
Tôi thử lắc nhẹ cây đèn pin, phát hiện ra nó vẫn còn hoạt động. Tôi bèn mở nó lên, chiếu một lượt vào những chỗ ánh sáng của đèn trần không với tới được.
Ở trong góc phòng, có một thi thể dựa lưng vào tường, da thịt đã nhũn nát, có vẻ như không phải mới đây. Điều đáng bận tâm nhất, thứ trên người cái xác đang mặc là một bộ đồ y tế màu đỏ. Nhưng là được nhuộm bởi máu.
Tôi cũng tìm thấy đôi giày cao gót màu đỏ bên cạnh thi thể. Tôi chỉ đang thắc mắc, cái xác còn lại ở chính giữa căn phòng là ai?
“Vậy là cháu đã tìm được đến đây.” Sau lưng tôi vang lên một giọng nói quen thuộc, tôi vội vơ lấy thanh xà beng nhớp nháp đặt cạnh chiếc bàn.
Viện trưởng Hùng chậm rãi bước vào trong căn phòng chết chóc, gương mặt ông ta giờ đây trở nên lạnh lẽo vô cùng. Đôi mắt ông ta xám xịt, khẽ đảo về phía cái xác nằm ở giữa căn phòng.
“Nếu cháu thắc mắc cái xác kia là của ai. Đó mới là Triệu Xuân Hùng.”
Trái tim tôi như bị ai đó lắc mạnh, bao cảm xúc đau khổ và bàng hoàng đổ dồn xuống cùng một lúc. Viện trưởng Hùng mà tôi yêu quý và kính trọng, người đang bị tôi nghi ngờ là hung thủ giết người lại đang quỳ gục ở kia, đón nhận cái chết kinh khủng nhất.
“Đừng nhìn ta như thế, cái xác này đã có ở đây từ mười năm trước. Họ sử dụng một loại thuốc bảo quản để khiến nó không thể bị phân hủy.”
“Mười năm trước? Vậy có nghĩa là…” Tôi bàng hoàng nhìn “Viện trưởng Hùng” đang đứng chắn ở cửa ra vào.
“Phải.” Ông ta gật đầu. “Ta là người đã cứu cháu, cũng là người giúp đỡ và nói chuyện với cháu. Suốt từ đầu đến giờ vẫn luôn là ta.”
“Vậy còn thi thể nữ y tá?”
Viện trưởng Hùng nhìn tôi, im lặng không nói gì.
Một lúc sau, ông ta mới thở dài thành tiếng. “Kể từ khi ta biết mình chỉ là một cái vỏ trống rỗng, là bản sao của một người khác, ta cũng đã đau khổ rất nhiều. Khi ta vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cháu với Triệu Đức Ân, ta đã biết ngày này của mình rồi cũng sẽ tới.”
“Ông đang nói về cái gì thế?” Bàn tay tôi siết chặt cây xà beng hơn.
Viện trưởng Hùng mở to mắt, thò tay vào túi áo lấy ra một khẩu súng ngắn. “Họ giao cho ta nhiệm vụ phải canh chừng tòa bệnh viện này cho đến khi có người phát hiện ra thi thể của Triệu Xuân Hùng.”
Dứt lời, ông ta đặt họng súng lên thái dương mình.
“Khoan đã, nói cho tôi biết họ là ai?”
Đoàng!
Chưa để tôi nói dứt câu, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng trong căn phòng kín. “Viện trưởng Hùng” giống như một khúc cây bị chặt hạ, đổ ập xuống sàn nhà, máu tươi không ngừng tuôn chảy.
Tôi chết lặng nhìn máu đang tràn ra xung quanh thi thể, suy cho cùng Người Rỗng cũng chẳng khác biệt với con người là mấy.
Có điều tôi vẫn bận tâm từ nãy đến giờ, tại sao ông ta không làm hại tôi mà lại tự kết liễu chính mình?
Dựa theo những lời ông ta nói vừa rồi, có lẽ không chỉ có duy nhất một Người Rỗng. Kẻ thứ hai này rất có thể mới là kẻ đã giết hai nữ y tá kia.
Nhưng mà là ai mới được?
Giờ tôi mới để ý bức tường gạch bên trên cái bàn dán chi chít những tờ giấy, tôi bèn chiếu đèn pin lên. Tim tôi chìm hẳn xuống khi trông thấy những thứ ở đó.
Phải có đến gần năm mươi tờ giấy được dán chồng lên nhau, trên đó ghi địa chỉ, thói quen, hành vi, một bản kế hoạch và cả những lần nói chuyện với “Viện trưởng Hùng” của một cô gái tên Trương Thị Dĩnh.
Tôi hướng ánh mắt sang mấy tờ giấy khác có những nét bút nguệch ngoạc. Bắt đầu từ bên trái sang.
“Mụ ta ngày càng nói chuyện với bố nhiều hơn!”
“Mụ ta sẽ cướp bố khỏi mình hoặc sẽ làm ông ấy bị phát giác!”
Đọc qua rất nhiều mảnh giấy. Tôi nhận thấy đây là nơi người viết cập nhật trạng thái từng ngày của cô ta, nó giống một cuốn nhật ký cảm xúc, dùng để phát tiết hơn là những lời vu vơ.
Soi đèn pin đến tờ cuối cùng, tôi hơi sững người, trên đó viết bằng một loại mực khác có nét to hơn. “Mình sẽ giết chết mụ ta!”
Tôi chợt nhớ đến mấy tờ giấy cất trong hộc bàn, nơi tôi tìm thấy cái đèn pin. Tôi vội mở nó ra dán chúng lên.
“Cái…”
Tôi suýt chút nữa đã đánh rơi cây đèn pin xuống sàn nhà khi nhìn thấy cái tên trên đó.
Vũ Thảo Nguyên.
“Tại sao lại có tên mình ở đây?” Tôi tự hỏi.
Tay tôi run rẩy lật giở tờ giấy thứ hai. “Con nhỏ đó lại đến đây và làm phiền bố. Mình có cảm giác nó sẽ là người hại chết bố mình, chắc chắn là như vậy!”
Tay tôi run run lật giở những tờ giấy khác để xem rốt cuộc mình đã bị theo dõi từ bao lâu. Tôi liên tục đọc hết tờ này đến tờ khác, tờ khác rồi tờ khác nữa…
“Mình sẽ giết chết con nhỏ giả tạo này!”
Đúng như tôi lo sợ, sau cùng kết cục vẫn là tôi bị giết. Giống như Minh Vũ đã nói trước đó.
Tôi tự hỏi không biết những dòng chữ này được viết từ khi nào, và liệu tôi còn bao nhiêu thời nữa.
“Internet.” Đúng vậy. Nhờ nó tôi sẽ biết được con gái của Viện trưởng Hùng là ai, chính cô ta là tên sát nhân thực sự đứng đằng sau toàn bộ chuyện này.
Ở dưới tầng hầm không có mạng nên tôi buộc phải lên trên mặt đất.
Tôi vội chạy vào trong thang máy và lựa chọn tầng số một thay vì những tầng khác. Bởi ngay khi lên trên đó, tôi sẽ chạy ra ngoài sảnh để đợi Minh Vũ đến.
Chỉ trong chốc lát, màn hình nhanh chóng báo thang máy đã lên tới tầng một. Đến giờ tôi vẫn chưa biết làm cách nào để có thể đi xuống dưới “tầng mười ba”. Chắc hẳn còn một công tắc ẩn nào đấy, hoặc là một tổ hợp phím riêng trên bảng điều khiển.
Lên đến nơi, máy tôi cũng bắt đầu bắt được sóng wifi. Kết quả tìm kiếm chậm rãi hiện lên màn hình điện thoại, đúng lúc cánh cửa thang máy bật mở.
Tôi đang định bước ra ngoài, đột nhiên va phải một bóng người đứng chặn ở cửa, làm tôi giật mình.
“Chị Hoa…”
“Thảo Nguyên à, em làm gì ở trong đó thế?”
“Thế còn chị?”
Nhìn dáng vẻ của chị Hoa, tôi không nghĩ chị ấy đột nhiên thấy thang máy khởi động nên mới đi tới. Chắc chắn là chị ta đang chuẩn bị bước vào bên trong, dù cho đã biết nó bị hỏng?
Kết quả trong điện thoại lúc này đã được hiển thị, tôi ngửa máy lên liếc thật nhanh.
“Con gái của viện trưởng Triệu Xuân Hùng bệnh viện Thiên An thành phố Huy Vũ, Triệu Xuân Hoa.”
Bóng đen của một vật sắc nhọn đột ngột lướt qua khuôn mặt tôi. Trong tích tắc, tôi nhón chân lùi về sau nửa bước. Con dao mổ trên tay Triệu Xuân Hoa tức thì sượt qua cổ họng tôi, khiến chỗ đó ngứa ran, và dường như còn có chất lỏng ấm nóng đang chảy.
Tôi đột ngột lấy sức xô ngã Triệu Xuân Hoa, sau đó chạy thật nhanh về phía sảnh.
Ở đằng sau, cô ta đã nhanh chóng bật dậy, mặc kệ tất cả ánh mắt của những người xung quanh, cầm dao mổ đuổi theo tôi.
Không biết thể lực giữa con người và Người Rỗng có chênh lệch nhau chút nào không, mà sau khi bị xô ngã, Triệu Xuân Hoa vẫn có thể bám sát tôi với một quãng thời gian rất ngắn ngủi.
Ở đây có rất nhiều nhân chứng trông thấy Triệu Xuân Hoa cầm dao truy đuổi, cũng có rất nhiều bằng chứng bên dưới căn phòng hôi thối ấy. Chỉ cần sống tới lúc cảnh sát đến và mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng làm được.
Tôi lao tức tốc như bị ma đuổi ra khỏi khuôn viên bệnh viện, mà thực ra cô ta còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Chạy tới cổng chính, tôi mới giật mình nhận ra nó đã khóa kín.
Cổng bệnh viện tại sao đã khóa vào cái giờ này?
Nhìn về phía phòng bảo vệ, tôi rốt cuộc đã có lời giải đáp. Bác bảo vệ già của bệnh viện Thiên An đang nằm gục trên bàn, bất động. Xung quanh cổ bác ấy có rất nhiều máu tràn ra.
Vậy là cô ta đã định giết tôi từ trước cả khi gặp tôi trong thang máy.
“Mày đã làm gì bố tao!?” Triệu Xuân Hoa rít lên một tiếng xé phổi, giơ chân đạp mạnh một cái vào bụng, khiến tôi ngã ngửa ra đất.
Chạy cả một quãng đường dài, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã nhận lấy một cú đá như trời giáng. Tôi nằm im không đứng dậy nổi, muốn thở cũng không ra hơi.
“Tao biết một khi ông ấy hoàn thành nhiệm vụ được giao này, ông sẽ làm những chuyện ngu ngốc. Bởi vì ông ấy quá yếu đuối! Quá thiếu nhẫn tâm!” Triệu Xuân Hoa tiếp tục lải nhải điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Tai tôi bây giờ đã ù hẳn đi, ổ bụng đau quặn thắt như muốn trào ngược đến nơi.
Triệu Xuân Hoa nhìn chằm chằm vào tôi không chớp, đôi mắt cô ta vằn lên những tia nhìn cay nghiệt, đối lập hoàn toàn với những gì tôi thấy ở cô ta trước đây. Rốt cuộc tại sao cô ta lại trở thành thế này?
Con dao mổ lạnh tanh trên tay “tử thần trắng” chậm rãi kề lên cổ họng tôi, nơi nó đã từng một lần nhắm trượt.
“Cái này không nằm trong nhiệm vụ được giao, nhưng tao rất căm ghét mày. Nên là đi đi nhé…” Lời của cô ta còn chưa dứt, phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ giòn giã.
Triệu Xuân Hoa ngẩn ra vài giây, sau đó cô ta khó chịu quay đầu lại, con dao đang kề trên cổ tôi cũng dần nới lỏng khiến tôi có thể ngẩng đầu lên.
Cách chỗ tôi vài mét, chú Ân đang đứng đối diện cô ta, trên tay là khẩu súng ngắn mà “Viện trưởng Hùng” dùng để tự sát. Bên cạnh còn có Minh Vũ đang cố giúp chú ấy đứng vững, bằng cách để chú tựa toàn bộ cơ thể vào mình.
Phát súng vừa rồi của chú Ân chỉ bắn lên trời, có lẽ chú ấy không muốn gặp phải phiền phức lớn, vì xem chừng bên phía cảnh sát sẽ chẳng bao giờ tin vào cái câu chuyện huyền ảo về đám Người Rỗng.
Triệu Xuân Hoa có vẻ không quan tâm liệu chú Ân có bắn phát nữa hay không, cô ta quay trở lại mục tiêu chính là tôi, trên môi nở một nụ cười điên loạn.
Đúng vào lúc này, một cánh tay to khỏe bất chợt vòng qua cổ họng cô ta, siết chặt. Triệu Xuân Hoa bị tấn công bất ngờ, cô ta cuống cuồng dùng dao mổ đâm liên tiếp vào cánh tay bí ẩn kia. Nhưng có vẻ như người đó chẳng hề hấn gì.
Mới có vài giây trôi qua, trên gương mặt Triệu Xuân Hoa đã lộ rõ vẻ mất tỉnh táo. Cô ta không còn giãy giụa mãnh liệt như lúc đầu nữa, con dao mổ đỏ thẫm máu cũng đã rơi xuống đất từ bao giờ.
“Hải, bỏ cô ta ra!”
Tôi rốt cuộc đã nhìn thấy người vừa cứu mình. Thì ra ban nãy chú Ân cố tình bắn chỉ thiên để gây sự chú ý. Trong lúc đó, Lê Duy Hải vòng sang bên cạnh và chớp lấy cơ hội khống chế cô ta ngay khi có thể.
“Đừng có bảo tôi phải làm gì, con ả này chỉ là một cái vỏ rỗng điên loạn. Nó quá nguy hiểm để giữ lại trên đời.”
“Tôi bảo anh dừng ngay lại!” Chú Ân lúc này đã chĩa họng súng về phía Lê Duy Hải.
Tôi nhìn thấy trong đôi mắt của Lê Duy Hải ánh lên một tia bất ngờ, anh ta khẽ mỉm cười, sau đó buông Triệu Xuân Hoa ra. Tôi tin chắc anh ta biết chú Ân sẽ không nổ súng, còn tại sao anh ta vẫn thả cô ta thì tôi không tài nào đoán được.
“Chú Ân…” Tôi ôm bụng, cố gắng loạng choạng để đứng dậy. “Chú đã biết mọi chuyện ngay từ đầu đúng không?”
Chú Ân không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, chậm rãi gật đầu với tôi. “Đúng là như vậy.”
Tôi cố gắng kiềm chế, khẽ nghiến răng hỏi: “Thế thì vì lý do gì lại…”
“Làm theo cách đó một lần nữa và cô bé sẽ chết. Nhiều khi tôi cũng không hiểu anh đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, Ân ạ.” Lê Duy Hải chợt cắt ngang lời tôi.
Chú Ân ngao ngán thở dài. “Hải, anh không hiểu tôi. Đợt hai sắp sửa đến rồi, nếu tôi không làm gì…”
“Kể cả có làm gì, kết quả cũng vẫn chỉ có một mà thôi.”
Bị mắc kẹt giữa cuộc hội thoại úp mở về những thứ mà tôi chưa từng nghe tới, tôi đang mơ hồ không biết có nên chen vào hay không, thì Minh Vũ im lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng: “Anh Hải, anh đỡ chú Ân một lát cho em nhé.”
Sau khi giao chú Ân cho Lê Duy Hải, Minh Vũ bước đến trước mặt tôi và đưa cho tôi một bịch khăn giấy. “Cổ bà đang chảy máu kìa.”
Không hiểu vì lý do gì, lúc đó da mặt tôi lại nóng ran như bị sốt. Tôi chỉ biết lúng túng nói cảm ơn Minh Vũ.
Dù sao mọi chuyện sau đó đã nhanh chóng được giải quyết bởi Cảnh sát Hình sự. Triệu Thu Hoài đã lập tức bị bắt giữ, chú Ân cũng bị đưa đi vì sử dụng vũ phí trái phép. Rất may khẩu súng mà chú ấy dùng vốn là của “Viện trưởng Hùng”, nên bớt đi được một tội tàng trữ.
Tuy nhiên, tôi nghĩ chú ấy sẽ không sao hết, vì tôi nhớ có lần Minh Vũ kể chú ấy có người quen trong Bộ Công an.
Sau cùng, vụ án vẫn chưa thể kết thúc ngay được, vì vẫn còn tồn tại rất nhiều nghi vấn trong quá trình điều tra. Như là tại sao lại có đến hai thi thể giống hệt nhau? Chất bảo quản sử dụng lên thi thể của Triệu Xuân Hùng là gì, mà lại lưu giữ được cơ thể lâu đến vậy? Tầng hầm dưới tòa bệnh viện Thiên An là do ai xây nên? Và nó được xây dựng vì mục đích gì?
Những chi tiết đó tôi cũng chỉ nắm được một phần không đáng kể, và đương nhiên là những manh mối này tôi không thể tiết lộ cho bên phía cảnh sát, sẽ có rắc rối lớn nếu như tôi làm vậy.
Điều khiến tôi và cả Minh Vũ bận tâm nhất lúc này chính là “đợt 2”, mà chú Ân và Lê Duy Hải nói tới rốt cuộc là thứ gì?