Tim tôi đập liên hồi, tôi liền nhặt lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, chầm chậm bước tới mở cửa.
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, tôi lập tức siết chặt con dao trong tay. Không ngờ bên ngoài thật sự có người, lại còn là người tôi rất quen.
“Phúc à, em quên gì ở nhà chị hay sao mà quay lại đây thế?”
Phúc ngại ngùng nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía sau xem xét gì đó. “Em muốn kể cho chị nghe một chuyện ạ.”
“Là chuyện về căn nhà hoang phải không?” Tôi hỏi.
Phúc gật đầu.
Sau khi để Phúc vào trong nhà, tôi quan sát xung quanh xem có ai theo dõi không rồi mới đóng cửa. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại phải cảnh giác đến mức đó, có lẽ bởi vì bóng ma tối qua đã khiến tôi nảy sinh cảm giác bất an.
“Có chuyện gì em cứ kể cho chị nghe.”
Phúc yên lặng nhìn tôi một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Thực ra là đứa bạn cùng lớp em có một nhà thứ hai ở gần đây, không hiểu vì lý do gì mà vài ngày trước nó chuyển đến đó ở…”
“Em cứ nói tiếp đi, chị vẫn đang nghe mà.”
“Chắc chị cũng đoán ra rồi, nhà thứ hai của bạn em ở khá gần căn nhà hoang…”
Mỗi buổi sáng đi học, cô bé đều sẽ phải đi qua căn nhà ma đáng sợ. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng kể nếu như cô không nhìn thấy một người phụ nữ đứng sau ô cửa sổ tầng hai.
Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi lần đi qua căn nhà hoang bên đường, cô lại trông thấy nụ cười méo mó của người phụ nữ sau ô cửa sổ. Cô ta lúc nào cũng cười, nhưng trên đôi mắt thì không như vậy. Dù đứng nhìn từ xa, cô bé vẫn có thể nhận ra vẻ ảm đạm và đau đớn ẩn sâu trong đáy mắt như thể đó là tận cùng của biển chết.
Nghe Phúc kể xong, tôi không kìm nổi liền hỏi: “Em và bạn em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chúng em mười tuổi ạ.” Phúc trả lời.
Khỏi phải nói tôi cảm thấy kinh ngạc đến mức nào, một đứa trẻ mười tuổi mà có thể thốt ra được những lời miêu tả như thế thật không bình thường. Tôi nên suy nghĩ theo chiều hướng cô bé này thật sự giỏi Văn Học, hay là thiên tài trong môn cảm nhận đây?
“Tại sao em lại kể chị nghe chuyện này?” Tôi hỏi.
Phúc bốc một miếng táo tôi vừa gọt trên bàn cho vào miệng, ngây ngô trả lời: “Sáng nay em đi mua đồ ở tiệm tạp hóa, chị Ngân nói là tối qua chị cũng gặp trường hợp giống bọn em.”
À, ra vậy. Có lẽ trong thị trấn này số người tin căn nhà hoang kia có ma là rất ít, nên chắc là họ đang kiếm đồng minh.
Phúc chỉ kể tôi nghe mỗi thế rồi ra về, tôi lại thẫn thờ ngồi một mình trước màn hình điện thoại. Qua câu chuyện vừa rồi, tôi không những không nắm được manh mối hữu ích nào ngược lại còn càng rối não thêm.
Theo như thông tin tôi tìm hiểu, những hiện tượng siêu nhiên xảy ra trong căn nhà hoang là do cặp vợ chồng già gây ra mới phải. Thế nhưng, cái bóng tôi gặp tối qua rõ ràng là của một người đàn ông chưa đến tuổi trung niên, người phụ nữ mà bạn học Phúc nhìn thấy chắc cũng vậy.
Thế thì rốt cuộc hai người đó là ai? Liệu họ có liên quan gì đến vụ án xảy ra trong căn nhà đó ba năm trước không?
Đầu óc tôi giờ đây rối tung như tơ vò, hàng trăm hàng ngàn giả thiết cứ thế hiện ra vô số. Tuy nhiên, tôi chẳng thể tìm ra được bất cứ cái nào hợp lý trong số đó.
Điều tôi muốn biết nhất bây giờ là đã có chuyện gì xảy ra trong căn nhà đó, liệu hai hồn ma kể trên có liên quan gì đến vợ chồng già kia?
Suy nghĩ một hồi, tôi nhận ra bản thân đang dần bị cuốn vào những câu chuyện kỳ bí. Tôi bỗng đặt ra câu hỏi, tại sao mình lại phải quan tâm đến căn nhà hoang đó?
Nói là vậy nhưng tôi vẫn phải suy xét cho thật kỹ, vì biết đâu nó có thể là một mấu chốt quan trọng cho toàn bộ mục đích mà tôi và Minh Vũ đang hướng đến.
Lúc này, chú tôi cũng đã đi làm về, tôi bèn dọn thức ăn sắp sẵn lên bàn. Trong bữa ăn, có mấy lần tôi định hỏi chú về căn nhà hoang nhưng lại thôi.
Những ngày tiếp theo, tôi không hề gặp phải chuyện gì kỳ lạ, cho đến một hôm.
Đó là ngày cuối cùng tôi ở lại quê ngoại, sáng mai tôi sẽ phải trở về trường học. Tôi đã dành cả một buổi để nói chuyện với bà và đi chơi cùng đám trẻ trong thị trấn.
Tối đến, khi đang nấu cơm dưới bếp, đám trẻ hôm trước chợt chạy ùa vào gọi tôi, mặt đứa nào cũng tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.
“Có chuyện gì thế?” Tôi vội hỏi.
Đám trẻ dường như chưa hết hoàn hồn, phải mất một lúc sau mới sợ sệt kể lại cho tôi nghe chuyện đã xảy ra.
Vài phút trước, bọn trẻ đã cùng nhau tổ chức trò chơi đuổi bắt với phạm vi là toàn thị trấn, nghĩa là người chơi có thể chạy đến bất kỳ đâu có thể.
Trò chơi đang diễn ra rất gay cấn, bỗng một đứa trong số chúng bị rượt chạy đến trước cửa căn nhà hoang. Bị khuất tầm nhìn, đám trẻ còn lại đã cùng chạy tới để xem.
Nhưng kỳ quái làm sao khi bọn chúng đến nơi, trong sân nhà không có bất kỳ bóng người nào, xung quanh cũng chẳng có chỗ để trốn. Nhớ lại những gì Phúc nói vào hôm nọ, đám trẻ lập tức bỏ chạy tán loạn. Vì quá lo sợ không dám nói cho bố mẹ biết, nên chúng đã tìm tới tôi để cầu cứu.
Tôi thử suy nghĩ một chút, hai đứa trẻ mất tích trong nhóm là Phúc và Thủy Tiên (đứa con gái duy nhất trong nhóm). Cô bé kia thì không nói, nhưng rõ ràng Phúc đã biết căn nhà hoang kia đáng sợ đến mức nào, thậm chí cậu bé rất căng thẳng khi kể về chuyện đó, vậy thì tại sao lại còn chạy tới đó đầu tiên khi bị đuổi?
Tôi thử sắp xếp lại các sự việc đã xảy ra, bắt đầu từ lúc tôi mới biết đến sự tồn tại của căn nhà hoang, cho đến khi Phúc và Thủy Tiên đi vào. Có gì đó rất không đúng ở đây, nhưng tôi vẫn chưa thể đoán ra được rốt cuộc tôi đang nghĩ sai chỗ nào.
Tuy nhiên, không còn thời gian để chần chừ nữa, tôi cất vội hồ sơ PV vào trong ba lô, rồi cầm theo điện thoại. Bên ngoài trời tối đen, màn đêm thăm thẳm không có nổi một ngôi sao, khiến một vài ký ức tồi tệ lại chợt ùa về.
Tôi bảo đám trẻ về nhà trước, sau đó một mình đi đến trước cửa căn nhà hoang. Giống như lần đầu tiên tôi thấy nó, căn nhà to lớn phảng phất mùi nguy hiểm và toát lên vẻ ớn lạnh rợn người. Chỉ có điều, lần này trên cửa sổ tầng hai xuất hiện một ánh đèn vàng sáng nhờ nhờ.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ, dường như có ai đó đang ngồi tựa lưng vào bệ cửa sổ, tôi có thể thấy đầu của người ấy nhô lên một nửa sau ô cửa kính. Lại gần hơn, tôi nhận ra đó là một mái tóc dài màu đen rũ rượi, nhìn qua có vẻ là của một người phụ nữ.
Có lẽ đây chính là người phụ nữ mà Phúc kể cho tôi chiều hôm kia. Nhưng tại sao lần này bà ta không đứng nhìn ra ngoài nữa?
Tôi chậm rãi xoay tay nắm, một tiếng “cách” vang vọng khắp gian nhà tĩnh lặng. Tôi bật đèn flash trong điện thoại, cẩn thận bước đi trên những ván gỗ ọp ẹp. Mỗi một bước chân của tôi, sàn nhà lại phát ra âm thanh như người đói bụng.
Trước mắt tôi nhanh chóng xuất hiện một chiếc cầu thang xoắn ốc, có vẻ căn nhà này không chỉ có hai tầng.
Tôi không để ý đến nội thất căn nhà, điều mà tôi bận tâm nhất lúc này là có thứ gì đang đợi tôi trên tầng hai?
Men theo bậc cầu thang, tôi có thể nghe thấy rõ âm thanh vỡ vụn của một vật rắn, như thể có ai đó vừa ném cho con chó một cục xương và để mặc cho nó nghiền nát.
Lê những bước chân nặng nề qua các bậc, tôi rốt cuộc cũng đã tới tầng hai. Đèn trần đang mở sẵn, thứ ánh sáng vàng vọt hắt xuống soi rõ cảnh tượng khủng khiếp trước mắt tôi.
Cơ thể tôi lúc đó như bị đông đặc lại, cứng đờ như một pho tượng, miệng tôi vô thức há to không thể cất thành lời. Đập vào mắt tôi lúc này là một người đàn ông đang ngồi xổm, dưới chân anh ta là xô thịt đỏ tươi.
Cách chỗ anh ta ngồi vài centimet, ngay bên dưới bệ cửa sổ, một sinh vật vô cùng kỳ quái mang dáng vẻ con người đang bị xích chặt hai chi trước vào vách tường.
Gương mặt thứ đó nhão nhoét chảy xệ xuống tận cổ, đôi mắt trắng dã lồi to vằn lên những tia máu. Kinh tởm nhất vẫn là khuôn miệng. Không có môi, hai bên khóe miệng ngoác dài quá mang tai, tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể đóng lại. Hàm răng sắc nhọn to bản đang nhai rau ráu một khúc xương.
Tôi như chết đứng không tài nào nhúc nhích nổi, trong đời tôi chưa từng trông thấy thứ sinh vật nào khủng khiếp đến thế, kể cả Mạo Quỷ chắc chắn cũng sẽ phải bỏ chạy thục mạng khi nhìn thấy nó.
“Đừng có nghĩ tới chuyện bỏ chạy.” Giọng nói ồm ồm của người đàn ông đang ngồi khiến tôi suýt chút nữa đứng tim, gã bình thản nhặt một cái chân người từ trong xô thịt nhét vào miệng cái thứ bị xích trên tường. “Nếu cô dám bỏ chạy, tôi sẽ thả nó ra.”
Tôi quá sợ hãi nên chẳng thể nói được lời nào, cổ họng tôi như thể đã bị đứt mất dây thanh quản. Mỗi một giây trôi qua, tôi lại có cảm giác đôi mắt mình sắp nổ tung, có lẽ nó đã quá tải vì phải thu vào một cảnh tượng vượt quá sức chịu đựng.
“Bước lên hai bước và ngồi xuống.” Người đàn ông ra lệnh, giọng của gã cực kỳ nghiêm túc. Tuy nhiên, dù muốn tôi cũng chẳng thể nhúc nhích cơ thể.
“Tôi nói là tiến lên hai bước và ngồi xuống!” Người đàn ông lớn tiếng thét lên, cả cơ thể tôi rùng mình một cái ngã khuỵu xuống đất, phải mất đến vài phút sau tôi mới run rẩy ngồi dậy, bò đến chỗ gã chỉ định.
Tôi ngồi bệt xuống một tấm bìa sạch đã được đặt sẵn trước đó, đôi mắt chỉ dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
“Cô có biết lý do vì sao mình lại xuất hiện ở đây không?” Người đàn ông hỏi nhưng không hướng ánh mắt về phía tôi, gã cặm cụi lấy ra một dải xương sườn bón cho cái thứ đang bị xích trên tường.
Tôi vẫn chưa thể nào cất tiếng, chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Người đàn ông có vẻ không quan tâm, tiếp tục hỏi: “Cô có biết gì về vật chất cuối? Hay hội Dominantur không?”
Tôi chậm rãi gật đầu.
“Ra là vậy, thảo nào…” Người đàn ông siết chặt miếng thịt sống trong tay, khiến máu tươi rỏ không ngừng xuống cổ tay áo.
Lúc này tôi mới chú ý đến xô thịt đặt cạnh anh ta, ánh mắt tôi chợt hướng đến đám quần áo bị xé vụn rơi dưới sàn. Những mảnh vải có màu xanh lục và trắng, hệt như cái váy của Thủy Tiên hay mặc theo lời bọn trẻ kể lại.
Trái tim tôi chùng hẳn xuống, cơn sóng lạnh buốt dội thẳng vào trong lòng khiến cả cơ thể tôi run lẩy bẩy.
Cổ họng tôi nghẹn ngào, răng nanh cắn chặt vào vành môi khiến máu rỉ ra ngoài khóe miệng. Vách ngăn giữa sự sợ hãi và giận dữ đã hoàn toàn bị phá vỡ trong tôi. Tôi đứng thẳng người, bước chậm rãi về phía tên sát nhân mà tôi căm ghét nhất, mặc cho hắn đang giữ một con quái vật khủng khiếp ở bên cạnh.
“Tôi đã nói là ngồi xuống!” Không biết từ lúc nào, tên sát nhân máu lạnh đã đứng ngay trước mặt tôi. Con dao cũ kỹ trên tay gã nhanh như chớp đâm thẳng vào ổ bụng.
Tôi choáng váng ngã vật xuống sàn, máu tươi từ nơi vết thương đang tràn ra ngoài, nhiều đến mức tôi thấy áo mình ướt đẫm.
Vậy là những chuyện này cuối cùng cũng có thể kết thúc được rồi.
Những gì còn lại, tôi sẽ nhờ cả vào Minh Vũ. Có lẽ sẽ hơi vất vả cho cậu ta, nhưng tôi nghĩ nếu không có tôi cậu ta vẫn sẽ làm tốt thôi. Dù sao đáng lẽ tôi đã phải chết trong thảm kịch một năm trước, nếu như không có Minh Vũ.
Tôi khó nhọc thở hắt ra một hơi, chút tầm nhìn hạn hẹp đang dần thu lại. Trước khi sinh mệnh hoàn toàn rời khỏi cơ thể, tôi yếu ớt vươn tay, cố hết sức với lấy chiếc nơ nhỏ đính trên mảnh vải trắng.
Ngay sau đó, bóng đêm lạnh lẽo lập tức nuốt chửng tôi.